... Chắc chẳng bao giờ nó quên những ngày tháng bán hàng nước cho mẹ, nếu sớm thì dọn về nhà cũng là 11h30, nếu muộn, nhất là vào những đêm hè nóng nực hoặc mất điện, thì cũng khoảng 12 rưỡi đêm. Đời bán hàng, ngồi vỉa hè, cóp nhặt những mẩu chuyện của cuộc sống, hình như cũng giúp nó nhìn đời khác với bạn bè. Tất thảy các loại người, nó đều tiếp xúc, từ những ông bà chức cao vọng trọng đến những thằng ăn mày hay ăn cướp. Chắc chẳng bao giờ nó quên những đêm khuya thanh vắng, một mình ngồi trông hàng cho mẹ tắm, nó gặp thằng điên. Thằng điên vào, đưa cho nó một cái gì đó, dọa nạt nó, nó hếch mặt lên, gằn giọng, mà chân tay thì run lẩy bẩy... Rồi cả những thằng ăn cắp vào tráo thuốc lá hay ăn cắp phụ tùng xe máy... Lần mất lần không, nhưng cũng đủ để nó biết "đi với Bụt mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy". Nhiều khi nghĩ lại, với nó, cuộc sống như thế có gai góc lắm không? Dẫu sao nó mới chỉ hơn chục tuổi đầu...
Có lẽ vui nhất là ngày mẹ bán thêm một vài thứ khác chứ không chỉ riêng nước chè và thuốc lá. Nó còn nhớ ngày ấy mẹ bán bưởi, tay bổ không kịp. Bưởi ngày ấy khác bây giờ nhiều, cái cùi ăn ngọt phải biết. Mấy anh chị hàng xóm hầu như tối nào cũng tụ tập ở quán, chờ mẹ bổ bưởi thì mua. Mẹ bảo, bưởi phải bổ một tay, nghĩa là một người làm trọn vẹn từ đầu tới cuối, chứ cứ người khác nhúng vào, thế nào bưởi cũng đắng. Nó chả biết có nên tin không, nhưng vẫn áp dụng. Ấy thế mà sau này nó bảo bạn bè, chẳng đứa nào tin cả... Mẹ bổ bưởi nhanh lắm, loắng cái đã xong, mà đẹp nữa, vỏ róc, quả nào quả nấy tròn xoe, chứ không lem nhem như nó bổ bây giờ. Mẹ dạy nó tách múi bưởi bằng sống dao, để không bao giờ làm vỡ tép. Mẹ thường có 2 con dao, dao to để gọt vỏ, dao nhỏ để tách múi. Những việc ấy, mẹ dạy nó từng li từng tý, chỉ mong sau này nó đừng quên...
Có một dạo, bia hơi bắt đầu phổ biến và không đắt. Người ta thuê mấy gian nhà của Hợp tác xã Trung tự để bán. Ngày ấy họ chưa có đầu óc kinh doanh tổng hợp như bây giờ, nên bia chỉ là bia thôi. Còn thức nhắm với bia, nhà nó "xơi" tạm vậy. Chạy thoăn thoắt như con thoi để mua lạc, rửa, luộc, quạt và làm trắng, nó thấy vui kỳ lạ... Lao động tư ích đôi khi cũng thú vị đấy chứ!?!
Có lần (lần ấy lớn rồi) nó đang ngồi bán hàng, có một anh vào đưa hàng cho nhà bên cạnh, ngồi uống nước và hỏi chuyện nó. Thì nó cũng vui vẻ tiếp chuyện thôi. Chả nhớ câu chuyện đi đến đâu, mà bỗng nhiên anh bảo "Như em bây giờ chả học hành gì, ngồi bán hàng cũng sướng, chả cần lo nghĩ gì, tối về đếm tiền ngủ ngon...". Nó còn biết nói gì hơn nữa đây?
1 comments:
Công nhận những ngày xưa ấy thật là vất vả, nhưng cũng thật đáng nhớ mày nhỉ. Vì không có những ngày ấy thì mình cũng không được như bây giờ...
Mà hẹn hò ăn uống SN mày ntn ý nhỉ, vì lúc đấy là giáp Tết đây?
Post a Comment