Hị hị, chả biết viết gì ngoài từ "Chán!"
Bao nhiêu tiền của đổ vào đấy, bao nhiêu công sức bỏ vào đấy, cộng thêm với gia vị của những lần mắng mỏ không đâu của supervisor, thế mà cuối cùng lại lễ trao giải không ra một cái giề. Lại còn mất công truyền hình trực tiếp, làm ai cũng "lắc đầu chán nản". Người cổ vũ, động viên thì nói "Cũng được, nhưng hơi cụt". Người thẳng thắn thì bảo "Quá thường!". Người chê bai thì chẳng chờ đến lúc mình nhận ra, cứ nhìn thấy mặt ở đâu là nói lúc đó...
Túm lại, những cái dở nhất của buổi lễ đó là:
1. Sân khấu dựng sơ sài, vội vã, loang lổ
2. MC không hào hứng và đọc như cơm nguội, làm mọi người không hề có spirit. Bùn!
3. Khách đến phải chờ quá lâu, kể cả khách VIP, làm họ kêu loạn xị. Điếc tai!
4. Bọn nhà báo củ chuối, đến lấy phong bì, ăn uống no nê rồi nhấn nút "Chuồn". Hơn 70 nhà báo đăng ký mà đến lúc đếm lại chỉ còn khoảng 30. Choáng!
5. Truyền hình ép doanh nghiệp về thời gian nên ko thấy được sự trang trọng, hồi hộp, vui sướng của những người được giải từ khi họ nghe được và đi lên nhận giải. Đấy là chưa kể 1 doanh nghiệp nghe nhầm tên, lù lù đi lên (mặc dù chưa có người dẫn), thế là trên sân khấu, mọi người thắc mắc "Sao có 4 người mà chỉ có 3 người được nhận Kỷ niệm chương?". Nhầm nhọt sang trồng trọt!
6. Các em người mẫu được thuê nhìn chính xác hơn là "người mẩu", thậm chí còn thấp hơn cả mình, thế mà bọn nó charge 300.000/em, chả hiểu mỗi em đấy sẽ nhận được bao nhiêu. Lơ nga lơ ngơ, hướng dẫn đến nơi đến chốn mà lúc chỉ "doanh nghiệp ABC ngồi bàn số 3", em còn hỏi "Bàn số 3 là bàn nào hả chị?". Bó ku!
7. Còn vô vàn thứ củ chuối khác mà mình chả muốn nhắc đến... Năm sau stop đúng là một ý kiến hay. Chả biết lúc nào mới nói được điều này ra...
0 comments:
Post a Comment