Tôi háo hức chờ ngày đi thăm xứ sở hoa Tulip, vậy mà trời mới bắt đầu vào xuân, hoa chưa kịp nở hết, và cả vườn hoa Keukenhof chưa đẹp như tôi mong đợi. Dẫu sao, cái ước mơ con con là được đắm mình trong hương hoa tulip, và thỏa cái nỗi khát khao chính tay mình ghi lại những khoảnh khắc đẹp nhất của đời hoa đã thành hiện thực. Tulip, loài hoa mà tôi yêu thích, hiển hiện trước mắt tôi với muôn vàn màu sắc, nào trắng tinh, nào đỏ rực, nào hồng phấn, còn cả màu cam nghệ và vàng chanh nữa chứ. Bên cạnh form truyền thống, hoa tulip ngày nay đẹp hơn tôi tưởng nhiều. Không chỉ được ngắm những cánh hoa dài ôm khít, giờ đây, trước mắt bạn, bạn còn có thể thấy những bông hoa ngắn hơn, với những đường nét lượn đều dọc cánh, tựa hồ như những nàng tiên xòe váy đưa người trong gió. Những cánh hoa với đủ màu sắc làm cuộc sống thêm phong phú hơn, nhưng vẫn không làm mất đi vẻ kiêu sa của loài hoa này. Tôi yêu tulip lắm, nhưng vì trình độ hạn chế, tiếc là tôi không thể lột tả hết vẻ đẹp của nó qua những bức hình mà mình chụp. Dẫu sao, những bức hình đó cũng chất chứa tâm hồn tôi. Nếu bạn muốn, tôi vẫn muốn chia sẻ với bạn:
Keukenhof không chỉ đẹp bởi loài hoa tulip. Những ruộng hoa … trải dài như tấm thảm đón chúng tôi vào vườn hoa. Hoa .. mọc khắp lối tôi đi, vàng rực màu của mùa hạ, màu của những đam mê… Tôi không nhớ mình đã chụp bao nhiêu tấm hình về loài hoa này, vậy mà nỗi khát khao chẳng hề vơi đi. Những bụi hoa vàng, trắng mọc xen lẫn với những bông … mang sắc tím thuỷ chung khiến vườn hoa đẹp như trong truyện cổ tích. Còn tôi, một kẻ chuyên bị gọi là “crazy” về hoa, đang lạc giữa xứ sở thần tiên ấy mà ngỡ như không thực…
Chia tay với hoa, tôi quay trở về với thủ đô của Hà Lan, với “gã” xay gió khổng lồ và khu phố đèn lồng đỏ. Ámterdam không có nhiều cảnh đẹp, thậm chí Java Island, theo tôi được kể, cũng chỉ là một cảnh đẹp nhân tạo. Dẫu sao, thành phố “đảo” này cũng làm tôi ấn tượng lắm, với hàng chục cây cầu nhỏ mà mỗi cái là một thiết kế đặc biệt khác nhau. Chưa đâu tôi thấy nhiều xe đạp như ở thành phố này. Ba tầng rất dài và rất to trước cửa nhà ga trung tâm để toàn … xe đạp. Không hiểu có bao nhiêu người nơi này dùng xe đạp, và mỗi người trung bình có bao nhiêu cái xe nữa, nhưng số lượng xe thực sự làm tôi choáng ngợp. Nhiều người thậm chí còn “vứt” “vespa” ngoài đường, khiến tôi nhìn cũng thấy “xót xa”!?! Tôi quyết định cùng vài người bạn thuê xe đạp đi tour quanh thành phố. Hỏi thông tin từ nhà ga trung tâm, chúng tôi đến thẳng cửa hàng cho thuê xe đạp. Tiếp chúng tôi là một cậu thanh niên còn trẻ, nhìn khá vui tính. Cậu còn bắt chước một vài từ việt nam khiến chúng tôi cười sảng khoái. “6€ nhưng chỉ đến 5h45 thôi!”, cậu nói làm chúng tôi thất vọng, vì chúng tôi được đi đến 7h. Nhưng, cậu thanh niên đã “giúp đõ” chúng tôi tận tình để tìm một nhà cho thuê xe khác rẻ hơn, chất lượng tốt hơn và thời gian lâu hơn. Khi được hỏi sao cậu lại dễ dàng giới thiệu nơi khác, cậu trả lời “Đấy là tại vì sếp tao cứ thích tăng giá!?!” Đúng là bó tay! Nhưng mà rất hay. Chào tạm biệt cậu thanh niên trẻ, chúng tôi cứ cười mãi…
Thuê được xe, chúng tôi tung tăng khắp phố, chẳng cần biết luật giao thông gì cả. Tôi và mấy đứa Việt Nam còn sợ, còn thằng Faisal thì chẳng sợ gì hết. Nó đi ra đường của ô tô, sang ngang đường ngay lúc đèn đỏ, phóng như bay trên con đường “ngược chiều” làm chúng tôi bao phen hết hồn. Bảo thì nó nói “I know that, I know…”, không cần phải bình loạn gì thêm…
Điều ấn tượng hơn ở đây là khu phố đèn lồng đỏ. Chưa đi thì chưa tưởng tượng nó như thế nào, đi rồi mới thấy … ngành công nghiệp sex ở đây phát triển thực sự. Chúng tôi cứ nói đùa với nhau, đây mới đúng là một “Cluster”, nhưng quả thật nó là một cluster số một trên thế giới về sex. Trước đây khi nghe kể, tôi chỉ mường tượng có những cô gái mặc quần áo sexy ngồi bên cửa sổ trên ngó xuống, nhưng đi mới thấy, cô nào cũng khoác lên mình những bộ bikini phản quang trong ánh đèn đỏ, đứng thản nhiên sau khung cửa kính, mắt “long lanh” nhìn khách bộ hành đi qua. Mỗi cô là một cửa sổ nhỏ, chắn bên trong là một chiếc giường đơn nệm chăn sẵn sàng… Tối đến, nếu đi ngang cửa sổ nào mà tấm rèm đã che, thì bạn “yên trí” là họ đã “có hàng” rồi nhé, nhưng chỉ một thời gian ngắn thôi, rồi tấm rèm sẽ lại được mở ra ngay, đón chảo những “ông hoàng” mới… Khu phố này rất rộng, và dường như cũng “phân lô” đấy. Chúng tôi có đi qua một dãy toàn các cô châu phi … cái gì cũng béo, trông già đanh, mà chắc là ế hang, nên vừa đứng vừa đong đưa, vừa gõ “gọi mời”, liên tục liên tục… Nếu “giá” của các cô “trẻ đẹp” là 50€, thì các cô này, dẫu chỉ lấy có 35€, vẫn không có khách nào “them” ngó. Bạn biết vì sao mà tôi biết giá không? Đấy là do thằng Faisal, vừa đi vừa hỏi giá cho biết. Nó tiếp cận cô đầu tiên, trông mặt mũi dễ thương, và hỏi:
- How much?
- 50€.
- Is 30€ okay? 50€ ist zu teuer…
Cô gái xua tay tỏ ý kết thúc cuộc ngã giá. Chưa dừng lại ở đó, thằng ku tiếp tục hỏi một cô khác:
- How much?
Đáng tiếc thay cho thằng ku, cô gái nhìn nó một lượt từ đầu đến chân, rồi ra hiệu:
- Go away! Go away!
Chúng tôi cứ cười mãi về vụ ngã giá đấy, vì trông ku chẳng giống “gã làng chơi” một tý nào, sao mấy cô gái không “tỉnh” cơ chứ. Tội nghiệp ku, đến gái làng chơi mà còn đuổi quầy quậy…
Trong nhóm tôi, còn có một thằng “dở hơi” nữa. Người ta đã cấm chụp hình ở những nơi nhạy cảm như thế, vậy mà khi muốn chụp, nó còn quên tắt Flash, làm cho cô gái đó biết, giận dữ “hét” từ trong cửa kính ra. Thằng ku “sợ” quá bỏ chạy thục mạng… Đúng là không còn gì để nói!
Đấy là những gì tôi được chứng kiến trong một ngày ở Hà Lan. Nếu có dịp, tôi vẫn muốn quay trở lại nơi đây vào mùa hè, khi có nhiều lễ hội hoa diễn ra và Keukenhof thực sự là một “thiên đường”…
0 comments:
Post a Comment