Entry for April 01, 2007 - Fire day




Hôm nay là một ngày đáng nhớ với mình. Nó liên quan đến cái chìa khóa phòng chết tiệt. Cừa thì đóng tự động, mà đóng là khóa ngay, nếu ra khỏi phòng mà quên không mang chìa theo thì coi như xong. Ai đời, ngoài chìa khóa mà mình đang giữ, thì chỉ có bà dọn dẹp phòng có cái thứ hai, mà bà đó thì ngoài giờ làm việc thông thường (cái lúc mà không ai có nhà cả) thì không approach được. Hausmeister (người chịu trách nhiệm trong tòa nhà) thì không có. Vì thế, nếu cuối tuần mà quên chìa khóa trong phòng thì coi như xong, vì không ai biết được contact của bà dọn dẹp để gọi nhờ vả, mà dẫu có biết thì bà ấy cũng không đến. Còn nếu muốn gọi thợ phá khóa, xin mời chìa ra đây 45€ (cho ngày thường) và 90€ (cho ngày cuối tuần). Trời ạ, đúng là cắt cổ con nhà người ta (Biết thế này mình học nghề đánh chìa khóa sang bên này mà sinh sống, kiếm khối tiền!?!). Mà có phải họ đến ngay đâu. Chủ nhật họ cũng muốn nghỉ ngơi mà. Có gọi họ thì cứ yên tâm là họ sẽ lững thững 1 tiêng sau mới có mặt…

Thường thì cửa phòng mình có khép lại, nhưng không tự đóng và khóa bao giờ. Thế nên, lúc đầu khi đến đây, lúc nào mình cũng ôm khư khư khóa phòng trong người, nhưng thấy đôi lúc cũng bất tiện, mà cửa phòng thì không tự chốt, nên mình toàn để chìa khóa trong phòng, nếu muốn sang phòng bên cạnh hỏi han gì đó… Ấy thế mà hôm nay, khi nấu cơm đã xong, chỉ còn có món bò kho cho trưa mai, mình chạy sang phòng Hoyi hỏi nó xem có lấy CD không. Tất nhiên là không cầm chìa khóa theo. Chết tiệt cái cửa sổ. Cái cửa sổ mình mở, gió lùa vào làm đóng sập cả cửa chính. Đang nói chuyện, mình nghe tiếng “sập”, giật cả mình. Quay lại thì đã quá muộn!!! Cửa đóng kín như bưng. Mấy đứa tìm đủ mọi cách mà không thể nào cậy khóa được. Nào thì nghĩ nhảy từ lan can phòng Hoyi sang phòng mình. Nhưng quá xa, không được. Faisal lên phòng Jorge, hy vọng trèo từ ban công đó xuống nhà mình. Nhưng quá cao, cũng không được. Mà Jorge còn có 1 ý nghĩ cực kỳ điên cuồng nữa chứ: lấy ga giường buộc quanh người Faisal cho nó nhảy xuống. May mà Trang lên kịp, không thì có lẽ có người đã toi mạng rồi. Rồi hai đứa chạy sang tòa nhà bên cạnh, hy vọng leo lên được mái nhà và nhảy qua ban công phòng mình. Hai đứa gọi cửa mấy người liền, làm ai cũng hốt hoảng. Mỗi tội không có cách nào trèo lên mái. Cũng đành chịu. Ở bên này, Hoyi, Sigit dùng cặp tăm, que thép, tuốc nơ vít, đủ các thứ linh tinh, chỉ mong có thể đẩy khóa sang một bên, nhưng cái nào cũng chịu thua cái cửa. Mình đã thầm nghĩ, kiểu này chắc chăn mất 100€ cho vụ mở khóa cửa rồi. 100€ cơ đấy, bằng cả 1 tháng lương của mình ở nhà. Chậc! Mọi người bảo lúc ấy trông mặt mình đần thối. Thật đúng là, họa vô đơn chí! Lúc ấy, chợt Jorge gọi thất thanh, rằng có cái thang, và mình có thể dùng để trèo từ phòng Jorge xuống. Mình hớt hải chạy lại, nhưng thang khóa. Bó tay! Nhưng, cái khó nó ló cái khôn. Jorge bảo, tốt nhất mình gọi cứu hỏa, vì đằng nào mình cũng đang nấu ăn ở trong, và nếu mọi người không mở kịp cửa thì sẽ xảy ra hỏa hoạn. Thôi thì cứ làm liều. May mà các bác lính cứu hỏa nói được tiếng anh. Sau một hồi giải thích, bác bảo bác sẽ đến trong vòng 10 phút. Vừa mừng vừa lo, mình mượn tạm áo khoác của Hoyi để xuống dưới đường chờ. Trong lúc đó, Faisal cố tìm cách khác để trèo vào cửa sổ phòng mình. Xuống phòng Opal, thử trèo lên thì cũng được, nhưng đúng lúc đó thì cứu hỏa đến kịp. 2 xe. May mà không rú còi. Nhưng thế cũng đủ làm cho người dân ở đấy nháo nhác vì không hiểu chuyện gì (tất nhiên, họ chưa thấy khói mà, hehe!?!). Xe cứu hỏa thì không vào được bên trong, vì cửa ngoài bị khóa, chật. Nhưng sau khi nghe mình trình bày, họ chỉ đưa 3 người lên, dùng que gì gì đó mở khóa cửa. Cầu thang đi thì chậm như rùa, làm bác già nhất cứ sốt cả ruột. Hai người trẻ hơn thì buồn cười, vì trước đó bọn Mỹ La tinh đi excursion về, và tầng nào cũng bấm, thế nên tầng nào thang máy cũng dừng… Khi các bác ra khỏi thang máy, nhìn thấy một lũ (bọn nhóm mình ý mà) đứng trông chờ, bác nào cũng phì cười. Rồi đến phần nghiệp vụ. Chẳng khó khăn lắm mà cửa được mở ra. Cả lũ reo hò vỗ tay ầm ỹ. Mình thì xông phi luôn vào trong nhà để tắt bếp. Xong thịt bò kho ngon như thế mà cháy khét. Mình bỏ vào bồn rửa bát, bác cứu hỏa còn cẩn thận vặn vòi nước xối vào đấy nữa chứ, hix. Xem passport của mình xong, bác còn dặn mình từ rày phải luôn đeo chìa khóa trong người, trong bất kỳ trường hợp nào (ấy thế mà lúc tiễn các bác, mình đã quên ngay được, để bác già phải warning lần nữa, may mà lúc ấy cửa chưa đóng sập lần nữa!). Khi các bác về, mình thì mải cảm ơn, thằng Faisal đã lấy máy ảnh ra chụp ngay rồi, nói là để documentation, hehe). Bác nào bác nấy cười rũ rượi, rồi chụp ảnh cùng với nhóm. Mình chụp đã đành, Jorge cũng xông vào, kêu tao có sáng kiến nên tao được chụp. Rồi cả lũ xông vào luôn, che hết các bác cứu hỏa, nhìn ảnh toàn thấy một lũ châu Á. Bó chiếu! Nhưng mình cũng có một tấm chụp riêng đấy, mọi người nhìn ở trên nhé!

Cuối cùng thì cửa cũng được mở, và mình không mất 100€. Chúng nó bảo, nếu sau này, mình thấy có khả năng trót quên chìa khóa trong phòng, thì nhớ đun cái gì đấy, để còn có cơ hội gọi lính cứu hỏa thay vì gọi các bác thợ khóa… Mình thì chỉ ấn tượng một trong 3 người lính cứu hỏa thôi. Anh trẻ nhất, cao nhất, hay cười, và có đôi mắt đẹp nữa chứ (thấy Trang bảo thế). Hix, tiếc là chẳng có cơ hội nói chuyện với anh chàng nhiều hơn. Làm thế nào để gặp lại nhỉ? Hay là lại để quên chìa khóa trong phòng và nấu một cái gì đó???

4 comments:

trang le said...

Hoanh trang nho. May ma van con lam dang duoc voi may anh cuu hoa day a.can than Bac nhe

I-love-flamenco said...

Uh, bac se can than. Nhung ai ma biet chuyen gi se xay ra nua? Hix...

amol said...

Chi oi, em thay cai sang kien "lai de quen chia khoa trong phong va nau cai gi do" hay day chi a. Nhung goi cuu hoa thi nho de nghi la cho "xin" 3 nguoi lan trc nhe! :D

I-love-flamenco said...

Chi can xin cai anh tre tre dep trai thoi em oi, hai bac gia kia thi...

Post a Comment