Troi mua bong bong phap phong...




Một câu chuyện bình dị như bao câu chuyện khác trong cuộc sống đời thường, nhưng nó làm tôi ứa nước mắt. Có lẽ bởi vì sự chân thật trong từng câu chữ, trong từng cảm xúc của người viết nó, một cán bộ phụ nữ tại một tỉnh miền tây Nam Bộ…

http://www.tuoitre.com.vn/Tianyon/Index.aspx?ArticleID=181458&ChannelID=277

Con trẻ có tội tình gì đâu, mà sao để chúng phải lang thang trong ngôi nhà không có mẹ, sao phải nhìn mẹ trong câm lặng? Mẹ nó đấy mà nó không được đến gần, không được gọi một tiếng “Mẹ ơi!”. Cái tiếng thân thương ấy là cái tiếng mà nó khát khao mong chờ, như mọi đứa con được sinh ra trên cõi đời này. Cuộc đời tưởng như vừa lóe lên trong cái đầu non nớt của nó một tia hy vọng gặp mẹ lại vô tình tắt phụt ngay. Mà dường như cũng chẳng phải vô tình. Phũ phàng quá chăng, khi mẹ nó đấy mà như người dưng, đến một cái ôm cũng chỉ được diễn ra trong bóng tối và nước mắt. Cái giây phút hiếm hoi mà nó có thể gọi “Mẹ”, nó đã đánh mất, không phải vì nó quên, mà nó không thể. Cuộc sống lắt léo quá mức tưởng tượng của một đứa trẻ như thế. Để rồi cho đến lúc không thể chịu đựng nổi nữa, tiếng gào “Mẹ” của nó vẫn chỉ chìm dần trong khói bụi của chiếc xe đã khuất xa, khói bụi cuộc đời…

Tôi đau nỗi đau của con trẻ, thương người mẹ trẻ phải bỏ xứ, bỏ con mà đi. Nhưng trong tôi cũng đầy oán giận những người mẹ, trót đã sinh con ra, mà bỏ con cầu bơ để đi tìm hạnh phúc cho riêng mình. Dẫu biết rằng đôi khi cuộc đời đưa đẩy là thế, nhưng thế nào là hạnh phúc, có khi họ cũng chẳng thấu trong tâm. Liệu cái cuộc sống vật chất, cứ cho là vương giả đi, có khỏa lấp nỗi đau mất con của họ hay không? Liệu nó có làm cho nụ cười của họ rạng rỡ hay không? Và trên hết, liệu nó có làm cho tâm họ thanh thản hay không? Tiếng kêu xé ruột của đứa trẻ có làm cho họ nhói trong tim, dù họ đang cố che đậy nỗi đau ấy bằng một cuộc sống gia đình mới? Nếu họ nói không, họ không xứng đáng là một người mẹ…

0 comments:

Post a Comment