Hàn Quốc ký sự (Tập 1)

Incheon chào đón mình bằng cơn mưa tầm tã cả ngày mặc dù trước đó trời nắng ráo đến ngỡ ngàng. Thật may bạn nghỉ đi công tác và mang xe ra đón. Incheon chủ nhật vắng teo, cây cầu vượt biển dài nhất Korea là đây, mình không biết nó còn nhất cái gì nữa không, nhưng hầu như cả quãng đường từ sân bay về thành phố là đi trên cây cầu này. Cũng thật may là mặc dù bạn đón muộn tý, nhưng mình vẫn đến được nhà kịp thời gian, chỉ chậm khoảng 5-7 phút so với kế hoạch. Đón mình là người đàn ông môi giới nhà cửa, ông đưa mình lên căn phòng nhỏ tý xíu mà bạn mình trước đó khẳng định chắc nịch "Theo tao, mày ở được". Dù đã được nhìn ảnh, nhưng mình không nghĩ nó bé thế, kiểu như sau này một cậu đồng nghiệp nói "Mày ngả người vào nhà là lên giường luôn". Có lẽ đã quen với mấy phòng trọ trước đó ở Philippines, nên mình rồi cũng ở được thật.
Nói về chuyện thuê nhà lại nhớ, đây cũng là một quá trình phức tạp mà mình thấy chắc chỉ ở đây mới có. Hôm thằng bạn đi tìm nhà cho mình, khi nó đã chuẩn bị xuống tiền đặt cọc, trước ngày mình đi đến 3 tuần, ông môi giới chịu rồi, nhưng bà chủ nhà không chịu. Bà cho rằng căn đó đẹp, thế nào cũng có người thuê, nên bắt mình trả luôn cho cả 2 tuần trước khi mình đến. Mà tiền thuê nhà thì có rẻ gì đâu. Mình không thể vứt tiền qua cửa số vô lý như vậy. Thế là bà không cho đặt cọc. Bà bảo gọi lại sau 10 ngày. 10 ngày sau đó, bà lại bảo gọi lại sau 4 ngày nữa. Rồi 4 ngày nữa cũng đến. Bà lại nhất quyết chỉ gọi lại trước ngày mình đến 4 ngày thôi. Kiểu mơ hão. Vì tới ngày đó cũng có ma nào thuê đâu. Thế là phải chấp nhận cho mình thuê. Lại còn ra điều kiện mình phải xoè tiền trả trước khi chính thức bước vào nhà. Thì mình cũng ừ cho xong, dù thấy vô cùng nực cười. Thằng bạn mình cũng cáu. Nó bảo "Chắc tình hình tài chính bà ý khó khăn lắm". Nhưng có cả building cho thuê thì không thể khó khăn được. Chỉ là tính tình người Hàn thôi. Thằng bạn mình có lẽ là người đặc biệt, vì nó sinh ra và lớn lên trong gia đình vô cùng khá giả, lại đi học nước ngoài suốt, nên chắc hẳn không quá quen thuộc với điều này. Bà chủ nhà nói mình là người nước ngoài đầu tiên bà cho thuê nhà, chứ bình thường thì không, có lẽ vì họ không giao tiếp bằng tiếng Anh, cũng không có nhu cầu đó, nhưng nhờ thằng bạn người bản địa nên nói chuyện dễ hơn, người ta thậm chí còn hiểu nhầm nó đang tìm nhà cho người yêu. Sau này mình nghĩ, nếu cứ nghe lời anh bạn đến đây mới tìm nhà thì không biết đến bao giờ mình mới có thể ổn định chỗ ở. Cứ nghĩ đến 2 năm sấp ngửa tìm nhà ở Manila mà thấy ớn đến tận cổ. Thôi thì dù có phải cam kết ở đây cả 6 tháng, mình cũng chấp nhận, và đến giờ mình thấy đó vẫn là quyết định đúng đắn, về nhiều mặt.
Nhờ bạn giúp đỡ tận tình, người có xe chở đi mua đồ, người ở đây thì mang đồ đến cho, mình đã ổn định cuộc sống chỉ sau vài ngày, và chỉ sau 2 tuần, mọi thứ đã thành nếp. Duy chỉ có thời gian làm việc là quá nhiều, mà điều này cho đến sau này mình vẫn không làm khác được.
Phòng mình ở nằm trên con phố ăn uống, tối nào cũng xập xình nhạc nhẽo, tiếng nói cười đến khoảng 2h - 2h30 sáng. Thế mới thấy dân Hàn ăn nhiều, ăn khuya và chơi bời ác liệt. Việc bắt gặp những người đàn ông liêu xiêu đỡ nhau ra subway cũng trở nên quen thuộc dần. Ngoại trừ bất cập này và cái phòng quá bé, mình thấy thuê được ở đây cũng có thuận tiện. Nếu muốn ăn ngoài, chỉ cần bước chân xuống đường là có. Đi bộ ra subway cũng chỉ mất 7 phút. Bến xe bus cũng loanh quanh đây, dù mình chưa thử đi bao giờ. Các cửa hàng tiện ích thì nhiều ơi là nhiều. Siêu thị nho nhỏ cũng có. Tuần đi chợ một lần, nếu không phải là những nhu cầu đặc biệt thì hoàn toàn không cần phải đi xa mới đáp ứng được. Mà ở đây họ rất hay giảm giá những thứ mình thích, có thể là với họ quá bình thường, như là nấm, rong biển, táo. Từ ngày ở đây, mình ăn chay với tần suất lớn hơn, dù không chủ định. Kể ra thế cũng hay, nhỉ? Mình còn phát hiện ra món củ sen và sâm ở đây rất phổ biến, nhưng chưa tìm được cách nấu phù hợp. Thư thư mình tìm hiểu, hy vọng sẽ biết cách. Ăn cũng là một câu chuyện thú vị ở đây, nhưng có lẽ mình sẽ nói trong những bài kế tiếp.


0 comments:

Post a Comment