Nước và sự minh bạch

MÌnh quay trở lại nhà đã thuê một năm trước đây để ở thêm nửa năm nữa. Lần này, bà chủ nhà ra vài điều kiện với mình (mà năm ngoái mình đương nhiên được hưởng):

  • Không được dùng buồng tắm có nước nóng;
  • Phải trả tiền cơm (chỉ cơm thôi, đồ ăn tôi tự mua tự nấu);
  • Phải tự mua nước để uống.
MÌnh chấp nhận, dù trong lòng có lăn tăn về chi phí mua nước uống. Nó quá nhỏ, vì sao bà ấy phải tính toán đến như vậy.
Rồi mình cũng có bình nước của riêng mình, đặt cạnh bình nước của một người thuê trọ khác. Bình bên kia có dấu hiệu riêng, nên mình chẳng ghi gì lên bình của mình hết. Vả lại, với mình, thứ nhỏ nhặt như vậy khỏi bận tâm cho mệt đầu.
Bỗng hôm kia, mình vô tình phát hiện ra bình nước của mình vơi đi 1/3. Mình uống đến đâu mình biết. Vì vậy, mình nhận ra ngay có sự bất thường ở đây. Ngoài mình, trong nhà chỉ có bà chủ nhà và cô bé thuê trọ bên cạnh. Bụng bảo dạ phải dán tên của mình lên bình, nhưng mình quên béng mất. Sáng nay, cô bé đó đi làm đêm về, dẫn theo bạn trai. Và mình vô tình nhìn thấy cậu ấy lấy nước từ bình của mình uống.
Chiều đi học về, mình đã dán tên của mình lên đó. Vừa lúc đó gặp bà chủ nhà, mình nói luôn để giải thích cho hành động của mình "Tao thấy có ai đó đã dùng nước của tao". Bà chủ nhà biết thừa nếu không là mình, chỉ có thể là bà ý hoặc cô bé kia. Và bà ý nói luôn "À, hôm qua Jen (tên cô bé thuê trọ) bảo tao gọi nước, nhưng bọn nó chưa đến, nên tao bảo nó cứ dùng nước trong bình của mày, rồi khi nào có nước sẽ bù lại cho mày". Mình trả lời ngay "Sáng nay, tao thấy thằng bạn trai nó uống nước trong bình của tao đấy". "-Vì nó không biết đấy mà. Khi nào có nước, mày cứ dùng nước trong bình của nó đi. Hoặc mày dùng nước của tao cũng được". Mình nhếch mép, lắc đầu và cười. Rồi mình bỏ đi. Nhưng, mình đọc vị ngay những điều phi lý:

  • Nếu họ mới chỉ uống nước của mình từ ngày hôm qua, không thể hết nhiều đến thế (nhớ rằng mình uống bao nhiêu, mình đều áng chừng được);
  • Nếu bà chủ nhà bắt mình dùng nước riêng, tại sao bà có quyền cho người khác dùng nước của mình mà không nói với mình một tiếng? Trong trường hợp nước chưa đến, bà ấy chỉ có thể lấy nước của bà ấy cho người ta dùng, chứ không phải nghiễm nhiên lấy nước của mình. Có ai đong đếm được đã bao nhiêu lít nước được dùng đâu. Khi mình mới chuyển vào, và được thông báo về việc dùng nước riêng, lúc đó bản thân chưa có nước, mình đều phải bảo bà ý cho mình xin nước của bà ý để uống. Tại sao lúc đó bà ý không bảo mình cứ lấy nước của cô bé kia uống đi, sau này bù?
  • Mình gặp bà ý không biết bao nhiều lần trong ngày, vì thời gian sinh hoạt chung trong bếp là khá nhiều. Nếu mình không phát hiện ra, liệu bà ý có nói với mình không?
Lúc sau, dường như thấy thái độ của mình không hài lòng, bà ấy lại thanh minh lần nữa "Lúc tao bảo Jen, mày không có nhà. Lúc mày về, tao quên mất. Dù sao, nước cũng rất nhỏ mà".
Mình chỉ nói "Đúng, chi phí nước quá bé. Tao không quan tâm. Nhưng dùng đồ của tao thì phải bảo với tao một tiếng". Bà ý nói với "Mày nhìn bình của nó là thấy hết nước thật mà", mình nói luôn "Không phải là đồ của tao, tao không bao giờ quan tâm, cũng không bao giờ động đến. Việc tuy rất nhỏ, chi phí rất ít, tao không quan tâm đến việc uống bù nước của nó đâu. Hàng ngày tao đi học về, vẫn còn nước lấy từ trường, có dùng hết đâu. Nhưng chỉ cần nói với tao một tiếng để tao biết trước khi sự việc xảy ra".
Vì với mình, điều quan trọng hơn nhiều là sự minh bạch, là cách hành xử đàng hoàng. Bà chủ nhà không làm được thế đã đành. Cả cô bé dùng nước của mình cũng không nói với mình một tiếng, dù gặp nhau vài lần một ngày. Rõ ràng, nếu thật là cô ấy đang dùng nước của mình, cô ấy phải biết nói với mình. Thậm chí nếu mình là cô ấy, mình cũng không dùng dù bà chủ nhà cho phép. Đó là nguyên tắc hành xử đàng hoàng tối thiểu mà một người lớn có đủ nhận thức cơ bản phải biết.

Có thể đây lại là một lý do nữa khiến cho mình không thích con người ở Philippines. Mình nhớ đã có vài bài viết về điều này. Nhưng hình như thế vẫn chưa đủ. Bà chủ nhà yêu cầu mình quá nhiều thứ, soi xét mình quá nhiều thứ, nên mình tự mua đồ về dùng, khỏi dùng chung. Từ bấy đến giờ, lại thấy bà toàn dùng đồ của mình. Mình hở ra "Tao đói" là bà ý dụ ăn đồ của bà ý ngay, và tính tiền ngay. Trong khi mình nấu gì cũng cho bà ý nếm cùng. Mình biết người Philippines rất thích xin xỏ, nên mình không bao giờ nói "Mày cứ dùng thoải mái đi" như vẫn thường nói với người khác. Bởi vì, đã có lần mình nói, và những lần sau họ thoải mái dùng như thể của bản thân.
Muốn yêu thương nhưng thật không dễ!

0 comments:

Post a Comment