Nhật ký đi học (Phần 3): Bà Gloria

Hôm nay đã là ngày thứ 11 mình ở nơi đất khách quê người, là ngày thứ 8 ở với gia đình bà Gloria. Đã từng đi học xa nhà, nhưng lần này, cảm giác với mình thật khác.
Mình đã thất vọng nhường nào khi phải ở trong căn nhà của bà Gloria, lúc đó tặc lưỡi vì không thể tìm được chỗ nào tiện nghi hơn. Thực ra là có mà quá đắt đỏ. Ở rồi mới thấy bí bách thế nào. Phòng ngủ của mình có khóa cửa, nhưng thực ra, không hoàn toàn riêng tư. Nó được ngăn ra từ phòng khách bởi 1 cái tủ cao gần đến trần. Phòng chỉ rộng tầm 7m2, trừ cái giường tầng và cái bàn học to tướng, còn được lại mỗi cái lối đi. Thật không bằng cái phòng ngủ của mình ở nhà. Tuy nhiên, đấy chưa phải là điều đáng nói. Đêm đầu tiên đang ngủ bỗng giật mình tỉnh giấc, vì tiếng người xuống gác đi vệ sinh, ánh đèn bật sáng choang bên ngoài lọt qua ô cửa sổ bên trên vào đúng chỗ ngủ. Cứ tối đến, người nhà ngồi xem ti vi là mình lãnh đủ, vì cái tủ chắn vốn có 1 khoang rộng để đặt ti vi. Cái buồng tắm phía sau phòng bé như cái hũ nút, đáng chú ý nhất là cái toilet chỉ có 1 nửa dưới, không có nắp mà cũng không có chỗ đặt chân, mình không biết ngồi thế nào mới phải. Trong phòng chỉ có một cái xô duy nhất, vừa đựng nước đổ toilet vừa đựng nước tắm. Lại dùng chung cho cả 3 người, trong đó có 2 người thuê và một người là anh bà Gloria. Đồ tắm của mình thì nhiều, ngại nhất cứ phải mang ra mang vào mỗi lần tắm. Giời ạ, lại còn không có nước nóng. Đã bao lâu rồi mình mới lấy lại được cảm giác tắm hoàn toàn bằng nước lạnh.
Ở thì thế, ăn thì sao? Do bà Gloria tiết kiệm điện (chi phí điện ở Philippines đắt gần nhất thế giới), lúc đầu bà phản đối kịch liệt mình dùng nồi cơm điện, mặc dù theo mình hiểu, nồi cơm đó chẳng tiêu thụ bao nhiêu điện. Dưới tầng 1 bên ngoài phòng mình cũng có bàn bếp, nhưng nếu mình nấu ở đó, mình phải mua bếp, mua đồ dùng, mà bếp gas ở đây là loại có kiềng ngay trên bình gas, đun trực tiếp trên đó luôn. Khả năng lửa bén xuống dưới và nổ bình gas dễ xảy ra hơn rất nhiều loại bình gas nối với bếp thông thường. Thế nên mình sợ run. Nếu không chọn phương án này, mình buộc phải dùng chung bếp với ông bà chủ trên tầng 3. Thức ăn cũng phải trữ trong tủ lạnh nhà ông bà, loại tủ rất cũ và khá không vệ sinh. Lại nói đến tủ lạnh, ông bà này rất chăm vệ sinh, đến tủ lạnh cũng vệ sinh tuần một lần, chẳng may đúng lúc mình trữ sữa đặc trong đó, đến lúc cầm ra thì ôi thôi, toàn bộ hộp sữa đã biến thành nước sữa loảng. May mà mình dùng hộp nhỏ, cũng đã xài được vài bữa rồi. Giờ thì quay lại khung cảnh ban đầu: tầng 3. Thực ra đó vốn là cái sân thượng của ngôi nhà. Ông bà, chắc là vì muốn kiếm thêm thu nhập, nên dời lên sân thượng, lớp mái tôn 1 phần, xây gạch xung quanh làm nơi ở, phía bên ngoài chỉ lợp mái tôn, làm nơi nấu nướng. Đây cũng là nơi nuôi gà của nhà. Vì thế, lần đầu tiên lên đây, mình suýt sặc vì mùi hôi. Nấu nướng kiểu bán-ngoài-trời thế này cũng là một thử thách mới với mình. Thực phẩm không dám mua vì không muốn để chung, lại không trữ được. Cơm không dám nấu (mà ăn luôn cơm của ông bà chủ nấu bằng nồi gang trên bếp gas, sượng và cháy là chuyện bình thường). Thỉnh thoảng, mình lại mua ít đồ, chủ yếu rau và thịt bò, về làm vài món cho họ thưởng thức, coi như góp gạo thổi cơm chung. Ăn sáng thì mình phải chọn bánh mỳ và lúa mạch cho giản tiện. Mình cứ tạm bợ như thế cho đến giờ.
Quần áo thì phải giặt tay. Nhưng chỗ giặt là trên nóc tầng 3, phải đi lên bằng một cầu thang làm phụ, dốc ngược và hẹp, khi mưa úp mái nhựa lên trên cho khỏi dột. Trên đó có một mái che nhỏ, không đủ che nắng, cũng chẳng đủ che mưa. Giặt giũ trên đó thì đổ nước thoải mái, nhưng sẽ không làm được nếu thời tiết không trở nên thân thiện tý nào.
Mình không hiểu vì lý do gì mà bà Gloria rất sốt sắng tìm cho mình một chỗ thuê mới. Sau hôm đầu tiên, mình đã đề nghị đi tìm nhà mới, nếu tìm được sẽ chuyển đi ngay, nhưng nếu không tìm được sẽ tiếp tục ở đây. Tìm hoài chả được, mình đã nản chí. Nhưng bà Gloria thì chưa. Bà đi nói chuyện với bà Marge rằng mình không ở được. Rồi bà tự đi tìm cho mình một chỗ khác. Hoặc bà ý thấy mình không thoải mái nên giúp mình, hoặc bà ý muốn dành chỗ này cho một người thuê mới, mình giả định thế. Rồi cuối cùng bà ý tìm được thật. Một căn phòng còn bé hơn thế này một chút, nhưng có cửa sổ thoáng hơn, có bếp điện, có máy sấy quần áo, có nồi cơm điện to, có toilet mới hơn, hiện đại hơn và có cả bình nước nóng. Giá vẫn vậy. Và, ngày mai chắc mình chuyển sang đó. Bà Gloria có vẻ rất hào hứng với việc này. Bà ngày nào cũng giục mình chuyển đi. Rồi hôm nay bà sang tận đó, xem người ta sửa cửa, rồi về bảo mình "Mai mày chuyển đi", "mày ở đó thì tao lại suốt ngày sang đó mất thôi". Nếu hiểu tích cực, bà thực sự là một người tốt.
Bà từng nói với mình hai câu:
- Gia đình tao sẽ không bao giờ quên mày, vì những món ăn ngon mày làm cho chúng tao ăn.
- Mai mày chuyển đi rồi. Gia đình tao sẽ rất nhớ mày, nhất là lũ trẻ con. Chúng nó đứa nào cũng hỏi "Giang đâu rồi?'
Mình thấy nghèn nghẹn nơi cổ họng. Cũng thấy có chút tự hào, vì mình đã làm được điều gì đó, dù là nhỏ nhoi, mà trong mắt người nước ngoài, là điều tốt đẹp.
Tạm biệt bà Gloria. Cảm ơn bà đã bao bọc mình trong những ngày qua. Mình vẫn nhớ lời hứa làm nem cho gia đình bà thưởng thức. Nhưng chưa phải là lúc này.

0 comments:

Post a Comment