Em ước gì mình có đôi cánh. Để em có thể tự bay khỏi những niềm đau mà cuộc đời mang lại. Có những thứ, khi đến với mình, thì ở bên mình mãi mãi. Nhưng không phải ai cũng mong có được thứ ấy. Bệnh tật, tai nạn nằm trong số này. Năm qua với em thật là dài, vì em luôn gắn liền với kim tiêm, chưa biết bao giờ mới kết thúc.
Những mũi kim ấy, dẫu có đau đến đâu, em cũng chịu được. Nỗi đau thế xác sẽ chẳng là gì nếu so với nỗi đau tinh thần mà cuộc đời đã đặt lên vai em. Em ước gì mình có đôi cánh. Để em có thể vượt qua những thử thách lớn không ngờ ấy trong một năm rất dài, và nó sẽ còn mãi, chả bao giờ lãng quên trong trái tim em.
Em ước gì mình có đôi cánh. Để em có thể bay đến nơi đâu mình thích. Để em có thể tự do tìm cho mình một con đường sống mới, một con đường không chỉ có chông gai. Đã có lúc em thấy mình không còn sức lực, đôi chân tóe máu, đôi tay nứt nẻ, để bước qua những tảng đá sần sùi trơn trượt. Đã có lúc em mơ thấy mình được chết đi.
Em ước gì mình có đôi cánh. Để bay đến những cung đường nơi anh. Để giữ anh bên em. Mãi mãi.
Cuộc đời ơi, hãy cho em đôi cánh.
0 comments:
Post a Comment