Ra đường thi thoảng thấy mùi hoa sữa, em cố ngóc đầu ra khỏi cái mạng che mặt để hít hà mùa thu. Thu nay đến chậm quá. Thu đến khi anh vừa đi.
Em cứ tưởng mùa thu này sẽ khác. Nhưng thu vẫn buồn thế. Thu của em là vậy.
Em trốn chạy mùa thu khi trong lòng bao đớn đau. Đúng ra là em đang cố tìm một lý do để sống.
Những chặng đường dài rồi cũng cho em cảm giác mình thật nhỏ bé giữa không gian hùng vĩ. Những cuộc sống bình yên trên đường em đi rồi cũng cho em chút gì đó niềm tin, rằng đâu đó trong cuộc đời vẫn còn nhiều điều đáng quan tâm lắm. Những khuôn mặt vô lo trong cuộc sống bộn bề khó khăn rồi cũng cho em thấy cần khóc một lần cho thỏa rồi đứng lên bước tiếp.
Ừ thì ai cũng bảo đừng cố níu kéo những gì không thuộc về mình, hãy để con đường cũ trôi qua thật nhanh, rồi một cung đường khác lại mở ra. Con đường em đi xưa nay vốn vẫn gập ghềnh thế, biết bao giờ mới ước được một cung đường bằng phẳng hơn?
Em trở về trong tiếng pháo hoa anh rắc đầy đường, tiếng pháo hoa làm trái tim em tan nát. Cây hoa sữa đầu đường lá đã ngả vàng, không đậu một bông hoa.
Hay chính là mùa thu cũng đang trốn chạy chính mình?
----------------------------------
1 comments:
Một đoạn ngắn mà dong đấy cảm xúc...
Post a Comment