Toán và Văn

Toán, nhất là toán thống kê, có khá nhiều chỉ số trung bình, nào thì trung vị (median), nào thì trung độ (mean), nào thì trung bình (average), chưa kể trung bình chung hay trung bình có trọng số. Rồi Toán lại có thật nhiều hàm, hàm toán, hàm tài chính, hàm logic, hàm text, hàm tìm kiếm, loạn cả, nhưng rất rõ ràng, vì chú nào cũng có công thức, cứ thế đè ra mà tính, không sợ gì cả, vì sai lại có thể làm lại từ đầu, có thể dùng tẩy, bút xóa, hoặc thậm chí 1 cú nhấp Ctrl+Z là xong. Từ Toán, suy ra game cũng có cái hay. Hơn cả lệnh redo, game còn cho phép người chơi replay, nghĩa là nếu chưa trở thành anh hùng, ta có thể nhớ, dùng mẹo chơi lại cho khi nào thành anh hùng thì thôi.
Nghĩa là không có sự tiếc nuối.

Văn thì ngược lại. Chả có logic gì cả. Kẻ đang ác có thể thành hiền. Kẻ nghèo hèn bỗng chốc thành giàu có. Tất cả phụ thuộc vào tay múa của nhà văn, hoặc đạo diễn, nếu là phim. Văn không có công thức tỷ mỉ gì cả. Văn cho phép người ta bay bổng, hão huyền. Đa phần Văn có kết cục viên mãn, nghĩa là người tốt thì được đáp đền, kẻ xấu phải bị trừng phạt. Nhưng giờ xem nhiều phim, đọc nhiều bài văn chả biết cuối cùng thế nào. Người ta lại cho rằng đó là xu hướng mới, kết mở, mọi người muốn nghĩ thế nào thì tùy. Lắm người cũng hụt hẫng ra phết, vì họ đương nhiên kỳ vọng vào một kết cục theo ý mình.
Nghĩa là không cần phải nghĩ.

Cái mà dở ông dở thằng, chẳng ra Văn cũng chẳng ra Toán, là Cuộc đời.
Mấy ai sống trong đời không tiếc nuối.
Mấy ai sống trong đời không nghĩ.
Nghĩ chán chê rồi lại tiếc nuối.
Không có lệnh nào để redo hay replay. Qua điểm đó là hết.
Thà cứ nhắm mắt đưa chân, không nghĩ, như Văn, lại là một nhẽ.
"Không lại được với giời" có lẽ chỉ là câu cửa miệng để biện minh cho con người khi sống trong cuộc đời mà nuối tiếc một điều gì đó. Cái này Toán không có mà Văn cũng không.
Có lẽ vì thế con người thường hay khóc. Vì chả biết làm gì hơn.

Những giọt nước mắt cứ thế tuôn ra, trôi đi những muộn phiền, trôi cả những tiếc nuối, đôi khi còn trôi luôn cả những cái nghĩ. Cuộc đời thành Văn.
Để sáng mai ngủ dậy, những ánh sáng thân thương lại bao quanh mình. Đọc một bài báo, thấy mình vẫn còn chưa quá thảm hại. Lại đứng lên bước tiếp. Cuộc đời thành Toán.

Cứ thế, trôi lang thang giữa Toán và Văn, Cuộc đời đã tạo nên con người như thế.

Mình đang trôi về đâu, Toán hay Văn nhỉ?
Nước mắt ơi, trôi vào trong lòng nhé...
----------------------------------
chi and cubi

0 comments:

Post a Comment