Thực sự là không định viết gì nữa cho tới khi năm mới đến, nhưng không thể kìm lại được...
Hôm nay là ngày cùng tháng tận (theo lịch dương) của năm cũ. Vậy mà mình vẫn không khỏi đen (mặc dù đã ăn thịt chó vài hôm trước...).
Sáng nay đi tham vấn bác sỹ về cái hồ sơ khám bệnh củ chuối của mình. Bớt lo lắng đi một chút. Điện tim thì sóng T có vấn đề, nhưng không phải mình mình bị thế. Nghĩ lại mới thấy nó cho chạy gắng sức hùng hục, đáng lẽ phải điện tim ngay ở đó thì nó tắt máy cái bụp, rồi chạy qua phòng khác điện tim, thế thì chuẩn làm sao được nhỉ. Thôi thì ít nhất cũng có người bị chẩn đoán như mình, tức là cũng không phải trường hợp cá biệt, bác sỹ nói cũng không có sao.
Nhẩn nha đi mua áo cho bạn làm quà, chọn mãi mới được cái khá ưng ý nhưng bạn nhất định không chịu nhận. Rủ bạn đi uống cafe thì chỉ ngồi được dăm ba phút, rồi bạn có hẹn đi ăn trưa, để mình lại một mình. Gọi điện cho ai cũng không được. Quyết chí đi giải đen một mình bằng cách tiêu tiền. Nhưng cửa hàng nào cũng không cho mình tiêu tiền. Đến cái ăn cũng nhục. Qua Ngan Khoa cũng hết chỗ. Qua Kichi Kichi, nhủ thầm tại sao không nghĩ tự thưởng cho mình bữa ăn mà cứ phải đi gọi hết người này đến người kia, nhưng trời không chiều lòng người vì 1 chỗ ngồi cũng không còn, mặc dù mình đã phải nán lại đây chờ 2 lần. Chán hơn cả con gián, mình rẽ vào khu tập thể ngay đó, rằng "đen thì đã đen rồi, giờ có vào nhà hàng sang trọng thì vừa đen vừa mất nhiều tiền, thôi thì ngồi vỉa hè ít nhất cũng mất ít tiền hơn", và chui vào 1 quán miến ngan. Bát miến được đưa ra. Nguội tanh. Nước miến, mình thề, đục như nước sông Tô Lịch. Thịt ngan dai không tả nổi. Còn nào hành, nào mùi, dài ngắn khác nhau cứ như 1 đống trong cái bát. Cố mà không nuốt nổi.
Về Văn phòng lúc 1h30. Lại hùng hục làm việc (nhưng thêm được 1 bài viết vào ngày chót, giờ chót của năm Canh Dần).
Ôi trời cao đất dày ơi, đừng cho con thêm ngày nào như ngày hôm nay nữa nhé, con mệt lắm rồi, a dì đà phật!
----------------------------------
0 comments:
Post a Comment