Nước Đức ngày ấy...
Tiết trời bắt đầu chuyển sang thu. Lá xanh ngả đỏ, rợp trên những nóc nhà, triền miên hàng dải quanh tường. Cái lạnh sờ thấy được, len qua cả làn da mỏng, thấm nhẹ vào lòng người. Mặt trời vẫn nắng chói chang, như đọ sức với gió. Cái gió khiến người ta vẫn có thể mặc áo dây, cái nắng không khiến người ta cảm thấy khó thở. Mùa thu là thế đấy...
Con đường đầy sỏi đá, tối um thậm chí cả giữa ban ngày, vì những tán cây lùn rậm rạp. Cái khoảnh giao mùa nhanh đến không ngờ, ngủ một đêm, sáng dậy lá đã đổi màu, đã rụng trạt góc đường. Có lẽ đó là ngày không có con bé qua lại để tới siêu thị gần đó mua đồ nữa. Mùa thu rồi mà...
Mùa thu ngày ấy cũng đẹp như một năm trước đó vậy, nhưng nó không còn thời gian để đắm mình trong cái mùa thu đến nao lòng như thế nữa. Bởi vì, đó là ngày cuối cùng nó ở đây.
Nó ngày ấy....
Ngày ấy nó làm việc gì nhiều nhất nhỉ? CÂN ĐONG ĐO ĐẾM. Ấy là nhét đồ vào vali, rồi xách lên cân, rồi thả xuống, cho bớt, thêm vào, và lại cân. Nó sợ. Nó sợ quá cân phải bỏ lại, không biết bỏ thứ gì. Nó sợ chưa đủ cân thì tiếc. Bạn bè bảo nó mang cả nước Đức về. Nó cười trừ. Vì nó muốn thế.
Việc gì nữa ý nhỉ? Party chia tay. Tối đó ở phòng Julius, cả hội nấu nốt những gì còn lại để liên hoan. Đùa vui, nhảy nhót, tán gẫu. Rồi tiếp các bạn Mỹ La tinh. Lại bia, nhảy, copy ảnh. Mệt. Đâu đó 1-2h sáng mới xong. Nhưng vui lắm. Biết bao giờ mới có cơ hội này lần thứ 2?
Còn nữa. Thu dọn mọi thứ đồ cũ cho ra thùng đồ cũ. Nhẹ nhàng mà không áy náy, không giống như ở nhà, vứt như rác thì tiếc, cho lại sợ người ta không thèm. Rắc rối cái trò nói giảm nói tránh...
Ấy cũng là ngày cuối cùng nó ngồi tâm sự. Lớp khoảng 15 người. Mỗi người một tính. Có người yêu, kẻ ghét cũng là chuyện bình thường. Nó dành thời gian tâm sự với từng người, gửi niềm yêu thương mang về. Một năm không dài, cũng đủ để hiểu lòng nhau. Lòng nó lắng lại. Trút cho vơi, cho đầy theo nỗi nhớ. Sóng sánh giọt nước mắt của tình yêu thương. Những cái ôm thật chặt, cái hôn ấm tình bè bạn. Giờ vẫn còn đây tình ấy như dây đàn, đôi khi vẫn căng lên âm thanh trong veo tận đáy lòng nó.
Thấy nghèn nghẹn nơi cổ họng khi tiễn bạn lên đường trước. Cố gắng cười thật tươi và ba hoa thật nhiều để nén lại những giọt nước mắt chỉ trực trào ra. Có phải những lúc ấy mới thấy sự quý giá khi trên đời ta gặp những người như vậy. Đời cho ta thế...
.........
Vậy là một năm đã đi qua. Một năm cho ta hoài niệm. Biết bao giờ hoài niệm vuột khỏi tay ta? Chắc là khi có gì đè lên nó. Hay chăng để lại 1 góc của trái tim, đôi khi mang ra sóng sánh cùng giọt nước vơi đầy? Ta nghĩ đến những sợi tơ mong manh uốn lượn nhưng mang lại sức sống cho đời. Quãng thời gian ấy, có thể ví với tơ?
Hôm nay ngồi lại với anh còi và Trang, gọi là kỷ niệm 1 năm rời xa nước Đức. Câu chuyện không dài (vì phải tập trung măm măm không hết giờ :D), nhưng vẫn thấy nao lòng quá. Đúng là mâu thuẫn luôn tồn tại. Cách đây 1 năm thì ao ước về nhà biết bao nhiêu. Chỉ có sau 1 năm đã muốn có dịp quay trở lại nước Đức.
2 comments:
Mùa thu, mùa của hoài niệm chị nhỉ...
Uh, nhe nhang ma xao long lam...
Post a Comment