Trước sinh nhật 3 tuần…
Con bỗng nhiên sốt về chiều, sau ho. Phải đến 3 ngày không đỡ, bà ngoại và mẹ phải cho đi khám. Thật không may, đợt đó đang sốt dịch virus, thế là con bị “liệt” vào loại đó luôn. Mà sốt dịch thì không uống thuốc. 2 ngày sau, tình trạng vẫn không có gì khá hơn. Lại lóc cóc đưa con vào viện. Lúc này thì các bác sỹ đã phát hiện ra con bị viêm phế quản chớm phổi. Điều này đã được tiên liệu rồi, vì con đã bị một lần rồi, mà cơ thể lại rất hay ra mồ hôi, thời tiết thì đang chuyển mùa. Dễ nhiễm lại lắm mà. Giống như phổi có “tỳ vết” ý. Phải “nhờ cậy” mới xin được cho con nằm viện. Mọi người bảo sao nhà gần thế lại cho nằm viện. Nhưng có ai biết được chữa ngoại trú khổ thế nào. Ngày nào cũng lóc lóc đưa con đến, mất tiền xe ôm đấy chứ. Lại còn ngoại trú thường được các bác sỹ thực tập “sinh viên” xử lý, chân tay non nớt, không giữ nổi tay con vì giãy đạp kinh khủng, kết quả là không thể nào lấy được ven, thường chọc nát tay con ra (thậm chí có lần còn đòi lấy ven trán, làm cả nhà sợ chết khiếp). Nằm viện, việc đi lại chẳng thuận tiện hơn, nhưng đỡ cái là có bác sỹ khám tử tế. Đúng 1 tuần, con ra. Mất nửa ký thịt. Người nhìn lại chỉ thấy mắt và mắt.
Trước sinh nhật 2 tuần…
Con bỗng sinh ra tính lạ. Không hài lòng gì là con ngoạc mồm ra ngay, khóc rất to, lúc đầu thì mắt ráo hoảnh, bù lu bù loa một lúc mà không thấy ai phản ứng gì là nước mắt chảy thành dòng ngay. Hix, không biết có phải có năng khiếu làm diễn viên không nữa. Hai chân hai tay thì xoắn vào nhau, ra chiều lực bất tòng tâm. Gặp người lạ thì con chào rất to, chào đến khi người ta phải trả lời thì thôi. Ngược lại, gặp các ông bà hàng xóm thì cấm bao giờ chịu mở miệng, chưa kể thè lưỡi, giơ tay hít le, miệng đuổi về. Kiên quyết không chào. Càng bảo càng không chào. Làm ai cũng “ghét”.
Con bị đánh nhiều hơn. Mẹ quen mắng học sinh trên lớp, về nhà cũng mắng con xơi xơi, thậm chí là quát. Tần suất quát nhiều hơn bình thường. Quát lạc cả giọng. Cả nhà mình nói mẹ chẳng nghe. Mẹ bướng quá con nhỉ? Làm cô giáo thì học sinh sợ như “mẹ mìn” chắc cũng có lý của nó. Nhưng mẹ bướng cộng với bố bướng thì sinh ra con không bướng mới là chuyện lạ. Chỉ khổ thân nhà mình suốt ngày phải nghe quát tháo ầm ỹ, kể cả lúc nói “bình thường”.
Trước sinh nhật 4 ngày…
Con ở nhà uống sữa với dì. Bà và mẹ đi chợ. Cầm bút ngoạc một cái, con hỏi dì “đây là cái gì”. Dì hỏi lại. Con nói “cái vòng”. Dì giật mình vì quá đúng. Xóa bảng đi, con vẽ tiếp 1 cái khác. “Gì thế?” “Con hươu cao cổ”. Phải nhìn lần nữa để khẳng định rằng con vẽ hình khối rất chuẩn. Tiếc là không có máy ảnh để chụp lại những khoảnh khắc ấy… Dì đang hứng khởi và để bút cho con thể hiện tiếp thì ôi thôi, con rút ngòi bút vứt vào thùng rác. Hết chơi, vì đó là bút nam châm, bán lẻ chắc chẳng ai có.
Còn 1 chuyện động trời nữa. Con ra ngoài hè chơi. Mẹ thì tưởng dì trông. Dì bảo mẹ lên gác nên nghĩ mẹ trông. Im ắng một hồi, dì ngó cửa sổ tầng 2 xuống thấy con đi theo em bé nhà cô Yến. Vậy mà 2 phút sau, mẹ giật mình hỏi. Dì ngó xuống đã không thấy con đâu rồi. Mẹ hốt hoảng chạy ra đến tận ngoài đường mà không thấy con đâu. Mặt cắt không còn hột máu. Dì chạy theo, đoán tình hình chắc là con vào nhà cô Yến. Y như rằng. Anh Hiếu báo với mẹ, mẹ chạy theo. Đón được con, mặt con cũng nghệt ra. Sợ. Bà ngoại không thấy đâu cũng chạy bổ ra đường tìm. Kết quả là con bị ăn 2 roi đau thật là đau. Đến tối, anh Hiếu rủ con đi chơi. Con bảo "Em không được đi đâu. Bà ngoại đánh em đấy!"
Trước sinh nhật 2 ngày…
Dì cho con sang chơi nhà cô Hằng, với bạn Tý, vì thứ 6 (12/09) cả nhà bạn bay sang Anh mất rồi. Phải quyết tâm lắm mới thực hiện được điều này, vì cô Hằng cũng rất bận mà con thì không theo giờ giấc gì hết. Dì “chộp” được máy ảnh của cô Hằng để chụp cho con ảnh với bạn Tý, cũng nhiều phết đấy. Để khi nào cô Hằng gửi lại cho con nhé, dì mới upload lên được trên này.
Còn 15’ nữa là con bước sang tuổi thứ 4. Chưa biết điều gì sẽ đến với con, nhưng dì mong con thật ngoan (bớt hư đi thì đúng hơn), ăn ngon hơn, tập trung vào công việc “học hành” hơn, nhất là phân biệt màu và hình khối nhé (vì nếu để tự con nói thì không sai, mà đố con đây là màu/hình gì thì bao giờ con nói cũng không đúng ak ak).
*************
Tiếc là, mẹ Quỳnh gàn không chụp ảnh cho con, để dành đến sinh nhật. Định mai tổ chức ở lớp thì các cô gàn. Thôi thì mua đồ về nhà, thì bà lại gàn. Chấm hết. Chả biết làm thế nào để mọi người cùng vui mà con thì vẫn được đánh dấu 1 mốc quan trọng đây????
HAPPY BIRTHDAY TO YOU!
p.s. Dì loay hoay đúng 1 tiếng để tìm background cho con nhưng không được. Sau vậy con nhé!
1 comments:
Em In chuc mung sinh nhat chi Cun nhe!Chi Cun hay an chong nhon va bot "hu" di nhe! In sap om hon duoc chi Cun ma ko phai kieng chan dau:P:P.
Background nay cua di Giang cho cun an tuong quan di con gi nua
Post a Comment