Mot cau chuyen tinh...


Nó đã mất 3 ngày để đọc câu chuyện đó, đúng ra là 2 đêm và một nửa cái 8 tiếng vàng ngọc của nó. Nửa đầu câu chuyện thì cũng bình thường thôi, nhưng những lời nhận xét làm nó tò mò, và nó đã đi đến tận dấu chấm cuối cùng. Mạch dồn dập hơn, cao trào hơn, xúc cảm hơn và đầy kịch tính.

Không hẳn, nhưng nó như thấy chiếc gương soi cuộc đời nó. Cũng đã từng có người cứ sinh nhật nó năm nào cũng gọi điện, gửi quà, dẫu có làm việc đến 10h đêm vẫn kỳ cạch gọi điện cho nó, và luôn kết thúc bằng chữ “Hết xu rồi!”. Đôi lúc nó tự hỏi mình đấy có phải là tình yêu. Nhưng nó biết, nó nợ anh một chữ ân tình. Mắt nó nhòe đi vì anh “mất tích” đã gần nửa năm, sau món quà Valentine đầy ý nghĩa. Đôi lúc nó điên cuồng muốn tìm bằng được anh. Nhưng tìm ở đâu? Nó không có lấy một dòng địa chỉ…


Nó lại nhớ “bác già” đã dạy nó rất nhiều điều, người mà nó mỗi khi kể chuyện buồn vẫn “vô tư” lăn dài những giọt nước mắt. Liệu đấy có phải là lúc “một tâm hồn phương tây” trở nên gần gũi với “một trái tim non nớt phương đông”? Bác đã “cứu nó” vài lần khi nó gặp sự cố trong công việc, đấy là điều nó rất biết ơn. Đối với bác, nó là một người “đặc biệt”, một người luôn nhận được “lots of love” cuối mỗi trang thư. Nhưng rồi bác cũng đi, thật xa, xa lắm, nó chẳng thể nào với tới được…


Thỉnh thoảng, nó thấy mình như con nhím xù lông. Cái dạn dĩ, mạnh bạo lúc ấy nhường hết cả cho sự sợ hãi. Nó chui vào vỏ bọc và co rúm người lại. Nó làm cho người ta chán mà bỏ chạy. Cái mớ lý thuyết suông của nó lúc nào cũng được áp dụng trong trường hợp này. Ai cũng bảo chả nên như thế. Nhưng nó đâu có thấy sai. Đôi khi chống đỡ một mình cũng thấy mệt mỏi lắm…


Nó nhớ lắm câu này “để vượt qua được nỗi sợ, phải đối mặt với nó”. Đó là lời ông già viết văn lúc sắp mất nói với cô gái đáng yêu ấy. Nó chợt nhớ lại mối tình mà sự kết thúc đã để lại trong lòng nó một vết thương quá lớn. Nó tự hỏi có phải mình quá mong manh? Hay quá cực đoan? Nó đã từng suy nghĩ rất nhiều, đôi khi còn nhiều hơn cả những gì đáng suy nghĩ. Một mớ bòng bong luôn ám ảnh trong đầu nó. Có phải thế mà nó mất anh? Đôi khi nó ước giá như anh cũng như nhân vật trong chuyện, cũng “dũng cảm” đối mặt cùng với nó, thì biết đâu giờ này nó chẳng còn thời gian mà viết chuyện??? Mỗi cây mỗi hoa mà, giống nhau sao được nhỉ?


Có phải nó “đặc biệt” không? Nếu so sánh thì nó khác hẳn nhân vật trong chuyện rồi. Nhưng mà, nó vẫn “ấn tượng” lắm. Thế thì mới có người khen nó “gorgeous” chứ? Mới “sốt ruột” nhắn tin từ Mỹ xem nó đã nhận được email chưa chứ? Hehe, chắc tại nó “lẫn lộn” nên mới để người ta “confused”… Ngượng quá mà chả biết chữa thế nào…


Sao giờ nó lại nhớ hết những tấm ảnh mà một vài người “bảo thủ” hoặc cố ý trêu nó cứ bảo hơi “hot” ý. Họ là những người bạn thật tốt mà nó đã gặp trên đường đời, là những người có thể vì nó mà hy sinh cả thời gian quý báu của mình, là những người mà vì muốn thấy mặt nó phải đi tàu tới tận 8 tiếng, vì nó buồn mà gọi điện tới vài ba tiếng đồng hồ. Đó là những người đã bỏ bao nhiêu sức lực để làm nó bớt đau, đã dậy sớm để nấu cho nó bữa sáng với bánh mỳ và trứng ốp la, đã đi cùng nó thật xa để làm phu khuân vác. Đó là những người đã tìm đủ mọi cách để được ở bên cạnh nó, sẻ chia với nó bao điều cuộc sống trước lúc chia tay. Là những người thích rủ nó nhảy những điệu salsa mà nó không hề biết, chạm bia và dốc bầu tâm sự, là những người đã từng ôm nó thật chặt và nói “Bao giờ có đám cưới, nhớ báo tao nhé!”. Đó là những người luôn bảo “Anh luôn cầu Chúa phù hộ cho em!” mỗi khi giục nó thực hiện cái nghĩa vụ cao cả ấy, là người luôn ôm chặt nó vào lòng mỗi khi “tâm hồn” nó bị tổn thương… Họ đã làm nên một phần không thể thiểu trong cuộc đời nó.


Nó ước giá mà cuộc sống là một câu chuyện, luôn kết thúc có hậu, mặc dù chả ai biết hậu kỳ của kết thúc có hậu ấy như thế nào. Hạnh phúc cũng qua, tiếc nuối cũng qua rồi. Dẫu còn trăm nghìn đắng cay, nó vẫn mỉm cười vì “đau khổ mới làm nên điều kỳ diệu”. Vẫn còn nhiều người yêu quý nó mà. C’est la vie!

2 comments:

trang le said...

Sao mat em lai do ca len khi doc nhung dong nay cua chi nhi????

I-love-flamenco said...

:) C'est la vie!

Post a Comment