Dì đã định mấy lần tiếp tục quyển nhật ký cho con, ghi lại những khám phá mới mẻ của con mà đành lỗi hẹn. Nhớ mấy hôm trước, khi chào bà Xuân lúc ra về, con đã hét rất to. Mẹ có nói thì con bảo "Con lớn rồi, phải chào to chứ!". Còn hôm nay, bà làm cá rất ngon, nướcdưới có cái vị chua chua, ngọt ngọt, chan vào cơm cho con, con phát biểu thế này "Hơi bị ngon!". Con leo lên gác, ngửi thấy mùi sườn rán bay lên, chạy vội vào hỏi dì "Dì ơi, mùi gì thế nhỉ?". Dì có nói chuyện với bà, con liền gọi với theo "Bà ơi, bà nấu gì mà ngon thế?"
À, dì nhớ ra thêm một chuyện nữa. Chả là, con đòi ăn trứng rán, mà hôm đó bụng con lại đang "không tốt". Bà bảo rằng "Trứng này không ăn được đâu". Con gật đầu xác nhận "Ăn được!". Bà lại bảo "Con bé, chưa ăn được". Con cũng chả chịu thua, "Con ăn được. Con lớn rồi. Con tuổi 3 rồi!".
Con luôn xác nhận mình đã 3 tuổi mặc dù còn những 2 tháng nữa. Hỏi về địa chỉ nhà, con đọc ngay "Phòng ..., Tập thể..., Phường Láng Thượng, Quận Bánh Bao". Nhất quyết là Bánh Bao chứ không phải Đống Đa.
Lúc nào con thật sự muốn người lớn ngồi cạnh mà lại trót nói một câu "hơi không ngoan", nếu được yêu cầu nhắc lại, con sẽ nói mà không chần chừ "Đâu, con có nói gì đâu. Con nói rất yêu mẹ!". Nhưng nếu mà cũng tự cảm thấy chán rồi, con sẽ lờ đi, chuyển đề tài chớp lẹ, rồi đánh bài chuồn. Hung hăng tý nữa, con sẽ nói "Chả thèm!" rồi nguây nguẩy bỏ đi. Kể ra cũng hơi bị "không được", nhở con nhở?
Con là thế đấy. Từ giờ trở đi dì sẽ cố ghi lại những điều như thế, cho con, cho dì, cho cả nhà mình, con nhé! Để đến sinh nhật con sơ kết xem sao...
0 comments:
Post a Comment