Dạo này mấy mụ sắp cưới advice mình ác liệt. Mà toàn advice kiểu in principle mới bùn... Cái đó em mà đi advice cũng hay ra phết đấy, cần gì các chị, nhờ?
Để xem một ngày của mình thế nào nhé: Sáng 6h30 dậy, loong toong (breakfast included) đến 7 rưỡi hoặc 8h kém lượn, chuông phát là có điểm danh cơ quan rùi. 4 tiếng quay cuồng với giấy tờ, nhất là comments không tham gia các giải thưởng. Thú thực là chính mình cũng làm giải thưởng rồi, nên thấy mấy cái giải thưởng này dở hơi thật. Cứ đà này cuối năm mình bị cắt thưởng vì không cho công ty tham gia vào bất kỳ giải thưởng nào mất .
12h chuông ăn trưa. Quáng quàng nửa tiếng để về còn nghỉ. Nhưng có nghỉ đâu, lại tranh thủ nửa tiếng ấy lướt fashion hoặc bù đắp nỗi thiếu hụt cho niềm đam mê ảnh ót của mình. Tự nhiên nghĩ, thấy mình tham thật, vừa muốn có máy ảnh xịn (mà lại ko có xèng) vừa muốn học lái xe (mặc dù khả năng mua được xe là 1/10000) vừa muốn refresh Chinese và Deutsch vừa muốn travel vừa muốn... (bao giờ cho đến tháng 10 đây???)
1h là hết, bắt đầu công việc nhá. Lùng bùng thế nào để nghe thùng thình chuông đổ 5h là cuốn chiếu ra về . Giờ người ta thực hành tiết kiệm kinh lắm, 5 rưỡi là cắt nét, nghỉ trưa là chấm thi đua tắt đèn, mình có muốn cống hiến thì cũng cố trong 8 tiếng ấy thôi.
Công việc tiếp theo là gì nhỉ? Cổ vũ mẹ phục vụ bữa tối, ăn xong là ngồi chơi xơi nước, đến khi có bộ phim thần kinh nhất trần đời CÔ GÁI XẤU XÍ thì xem, hết là té lên phòng đàm đạo với laptop. Kể ra, muốn có việc làm cũng đâu có khó. Mà có thực sự ý chứ. Nhiều lắm. Túm lại là do lười thôi. Thi thoảng áy náy lương tâm tý là mình không làm như đã hứa, nhưng thực sự thì chả có tâm nào mà làm cả.
Đôi khi cũng muốn gia nhập thế giới tuổi teen, belly dance này, bơi lội này, cảm xạ này, nhưng hứng lên rất nhanh và tụt cũng rất rành, mà tụt là không lên được nữa . Kỉểu này đến tháng 8 cũng không đăng ký học nữa rồi. Hết bao tiền mà cái chân đau vẫn không khỏi được.
Giờ cũng chẳng biết mình muốn gì nữa...
Hay chống lầy???
0 comments:
Post a Comment