Con toi...




Chả biết có phải con thêm tuổi mới hay không mà từ đêm 30 đến giờ, con sáng tạo ra rất nhiều từ "hay ho", làm cả nhà, mặc dù rất bực mình, nhưng không khỏi buồn cười...

Đầu tiên là đêm 30 Tết, sau khi cúng giao thừa xong, cả nhà đang xum vầy thì bỗng con lên giường, nhảy tâng tâng và hét thật to "Chúc mừng năm mới!". Được hoan hô, con càng hứng chí, nói không ngơi nghỉ, với mức độ âm thanh không có vạch trần... Con ngoan tệ, chúc tết hết mọi người trong nhà "Cháu chúc ông ngoại mạnh khỏe!", "Cháu chúc bà ngoại mạnh khỏe!", "Cháu chúc mẹ mạnh khỏe!", "Cháu chúc dì mạnh khỏe!". Chả biết ai dạy mà con biết ý nhỉ

Đồ ăn duy nhất mà con thích ăn là giò. Bà dụ con ăn rau thì con bảo "Không, không, cháu ăn giò vậy!". Ai bắt ép mà phải "ăn vậy" hả con? Nếu cứ bắt ép con làm theo người lớn, con sẽ chẳng ngần ngại mà nói rằng "Khổ thân Chi quá! Ôi giời ôi!"

Nhà có khách, con tranh thủ cho tọt hạt dưa vào mồm. Về nguyên tắc, nếu cứ bắt con nhè ra thì con sẽ nuốt vào. Thế nên bà phải dụ con há mồm để bà xem. Con gật gù liền "Ăn được! Ăn được!". Bà đổi chiến thuật "Chi ơi, con chúc tết bác đi!" thì con trả lời "Cháu đang ăn, không nói!" Hix, con ơi...

Con học được từ "Hôm qua", và đương nhiên coi mọi việc đã trôi qua là thuộc về hôm qua. Tối qua dì nhờ con lấy thuốc trong bếp, một lúc sau con đã có chuyện kể với bà ngoại "Bà ơi, hôm qua nhé, cháu vào trong bếp, lấy lọ thuốc cho dì Giang!". Câu chuyện đó được tiếp diễn với đối tượng nghe lần lượt là mẹ, bố, ông ngoại, nửa đêm vẫn kể, đến nỗi bố con phải nhắc lại mấy lần "Bố biết rồi, không kể nữa!".

Hay chuyện bố con bị trượt cầu thang mà trên tay vẫn bế con, con kể mãi "Dì ơi, cháu bảo này. Hôm qua nhé, cháu bị ngã cầu thang. Đau ở chân đây này. Khổ!"

Đang viết Blog đây này, con còn ra, tay cầm cái ví, nói nhỏ với dì "Con mừng tuổi đấy nhé, cất đi, không được vứt đi!" Oái!

Năm mới, mong rằng con cứ ngoan và khỏe như thế (trộm vía!), sáng tạo thật nhiều làm niềm vui cho gia đình!

Dì yêu con!

0 comments:

Post a Comment