Entry for Juli 30, 2007 - Tam biet Koeln!




Vậy là hết ba tháng ở Koeln. Koeln đọng lại trong mình là những gì nhỉ? Cái Dom sừng sững giữa trời, biểu tượng của cả thành phố. Đó là một trong ba cái Dom lớn nhất ở nước Đức, nơi còn lưu xác của ba ông Holly. Đứng trên đỉnh tháp nhìn xuống, Koeln thơ mộng hơn với dòng sông Rhein uốn lượn chia đôi thành phố. Cây cầu nối liền Dom với bờ bên kia cũng dẫn người ta từ mọi ngả đường về Haupbahnhof. Mình đã tiếc khi không có máy ảnh bên cạnh, chụp Dom từ bờ bên kia của sông Rhein lúc ban mai… Đẹp tuyệt vời!

Những người con của sông Rhein, cuối mỗi câu đều thêm từ “nớ”, nói to hơn, cười to hơn, chừng như cuộc sống ven sông làm con người ta dễ đắm mình hơn với thiên nhiên, trải lòng rộng hơn với mọi người…

Nhưng không phải ai cũng như vậy. Cuộc sống luôn có những điều ngoại lệ. Koeln đọng trong mình còn là những ngày tháng không an bình. Mặc dù InWEnt đã thông báo khi đến ga Koeln sẽ có chủ nhà ra đón, nhưng ngay từ những ngày đầu tiên ấn tượng về người chủ nhà ấy đã không hề tốt. Họ không contact với mình, không ra đón, không trả lời điện thoại, thậm chí không hề gặp mặt mình. Như “anh hùng núp”, họ dần dần khuân hết những đồ đạc trong căn hộ mình thuê ra, thậm chí không thèm nói với mình nửa lời hay nhắn cho mình nửa chữ. Họ bảo rằng đấy là đồ đạc của họ nên họ thích cho vào, lấy ra lúc nào là tùy. Thậm chí ở Việt nam, điều đó cũng không được phép xảy ra… Thật kỳ lạ! Mình kể cho ai nghe, họ cũng thấy bức bối. Người Đức vốn rất tôn trọng nguyên tắc mà, ấy thế lại có người cho mình quyền muốn làm gì thì làm… Từ những việc nhỏ nhặt ấy, họ xâm phạm đến cuộc sống riêng tư của mình, gây khó khăn cho mình trong những ngày sống ở đó… Chuyển nhà, đó là phương cách tốt nhất để lấy lại sự bình yên. Nhưng không phải việc gì cũng thuận buồm xuôi gió… Chỉ ba tháng thôi mà mình ở đến ba nhà. Thật may, người chủ nhà cuối cùng rất nett, freundlich và hilfreich. Nhà cũng khá to và đẹp, phía trước còn có một vườn cỏ và ao cá, nơi cả nhà tập trung vui đùa mỗi ngày cuối tuần… Một sự đền bù chăng? Bác Mahnke bảo, hy vọng chúng mày sẽ có ấn tượng tốt hơn về Koeln trong những ngày còn lại…

Còn gì nữa hả Koeln ơi? Bảo tàng Schocolade thật ấn tượng với tài liệu lưu trữ khá hoàn thiện về quá trình sinh trưởng của cacao, quá trình chế biến từ cacao thành schocolade, về những con người đã trồng và làm nên hương vị tuyệt vời của schocolade và các phương tiện sản xuất của họ… Mình vốn không thích xem Museum lắm, nhưng với mình, Schocolade Museum thật xứng đáng để xem.

Nhưng Koeln thật đẹp trong mình, với ấn tượng về nơi làm việc. Có thể mình may mắn vì có người hướng dẫn thực tập thật tốt. Bà cũng đã từng sống ở Châu Á nên có thể hiểu mình hơn chăng? Chỉ biết rằng mình đã có những ngày tháng thật đẹp bên cạnh bà, sẻ chia mọi điều từ công việc, đến gia đình, quan hệ xã hội. Bà luôn cố gắng để mình hòa nhập hơn với đồng nghiệp, chia sẻ kiến thức công việc nhiều hơn. Sẽ nhớ mãi những bữa ăn trưa với bà, để bà giới thiệu cho các món ăn Đức. Sẽ chả thể nào quên những giây phút ấm ức quá mà bật khóc với bà, để rồi bà lo cuống cuồng tìm cách bảo vệ “con trẻ”. Sẽ không phai nhạt ký ức về một con người điềm đạm, chịu nhịn và quan tâm đến mình từ những điều nhỏ nhặt nhất. Cảm ơn bà vì những ngày tháng ấy!

Khác với bà, bác Chef thường làm cho mình cười nhiều hơn. Nhớ ngày đầu tiên đến làm việc, vì không có phòng riêng nên mình phải ngồi vào vị trí của bác Chef (vì lúc đó bác đang có Urlaub). Mọi người trêu, bảo mình may mắn… Nhớ buổi họp đầu tiên mình không nghe rõ bác Tutor bảo gì, nên suýt nữa thì “ngồi” vào ghế lãnh đạo. Hôm ấy còn chen cả chỗ của bác Phó nữa, hix, may mà bác không “chấp” trẻ con… Rồi bác Chef về, liên miên kể về Việt Nam và chuyến du lịch đến Phú Quốc… Mình nhớ có lần mọi người liên hoan, bác Chef “nhắc nhở” mọi người nói chậm thôi, không thì mình chả hiểu gì sất. Lúc ấy có người đứng trước mặt mình nên mình không nghe rõ, và mình đã “thẽ thọt” hỏi lại “Wie bitte?”, nghĩa là “Cái gì cơ?”, làm mọi người cười ồ… Đợt chuyển nhà lần cuối, mình không thể care nổi mấy cái nón, mang tặng mọi người luôn, mình thì ngại vì chỉ có 3 cái mà số người lại rất đông, nhưng những người được tặng nón đều đi từ đầu nhà đến cuối nhà để khoe, làm mình thấy vừa buồn cười vừa ngại… Rồi những chiều thứ sáu tán gẫu với chai Champagne, mình chỉ biết “luôn luôn lắng nghe, cố gắng thấu hiểu”, những buổi liên hoan chia tay với Verkehr, với anh Altenweger, và với cả mình nữa… Món quà chia tay thật là bất ngờ, vì có chữ ký của tất cả mọi người. Những câu chuyện nho nhỏ ấy đã làm nên một kỷ niệm lớn với mình ở IHK…

Có lẽ, Koeln thế là đủ rồi. Mai mình chuyển đồ, ngày kia đã có mặt ở Berlin, chạy “sô” với transfer project. Hy vọng sẽ có đủ thời gian để viết dự án mình ấp ủ bấy lâu…

Chào Koeln nhé!

3 comments:

I-love-flamenco said...

Ong chu nha ma bat duoc thi Giang ko ve duoc Vietnam, ngoi khoc tu tu o san bay ah?

canhthang205 said...

vot mot con len nau canh chua Giang oi...

canhthang205 said...

khog so dau , mot tay thi khong bat duoc ca, ma chang ai bat ca hai tay dau giang nhi, can mot cai vot tot... chuan bi do nghe di giang nhe///

Post a Comment