Zürich - thu va dong




Thu nhường bước cho đông, Zurich thay áo mới. Ngày tôi đến, thành phố vẫn còn cố giữ lại cho mình những khoảnh khắc của mùa thu. Gió! Lá vàng bay! Cuốn mùa thu đi! Và chúng tôi đi trong thảm lá vàng, nghe tiếng lá xào xạc, thì thầm lời tạm biệt. Tôi nhớ trời thu Hà nội. Ngày tôi đi, Hà nội cũng đang thu, cảnh thu, người cũng thu, âm thanh cũng toàn của mùa thu. Hà nội thu theo tôi sang tận nơi này, những tấm hình chụp cùng bạn bè bên bờ Hồ Tây, những đoản khúc thu của người nghệ sỹ quá cố, những bông hoa sữa mà hương thơm tựa còn vảng vất đâu đây. Đôi khi tôi tưởng mình đã đi lâu lắm rồi, chỉ muốn được về lại chốn bình yên, nơi ấy có những người tôi yêu thương lắm…


Zurich bé thôi, bé hơn Hà nội, tôi chắc chắn thế, bởi chúng tôi chỉ đi khoảng 4 tiếng là hết thành phố, hết khu trung tâm thôi (tất nhiên rồi), đi ra ngoài thì cũng chẳng có gì. Zurich bé mà đâu đâu cũng thấy nhà thờ và đồng hồ. Đúng là cái nôi đồng hồ của thế giới. Trên nóc nhà thờ nào cũng có một cái đồng hồ thật to, mỗi cái một kiểu khác nhau, nhưng đều rất đẹp. Tiếc là nhà thờ thì không đẹp, tường không đẹp, kiến trúc không đẹp, không cổ kính như tôi vẫn thường nghĩ về nó, ít nhất là như các nhà thờ của Châu Âu. Cũng có những nhà thờ được xây dựng từ rất lâu, như là Grossmunster Kirche với hai tháp song song như tòa tháp đôi. Nhà thờ này do cha Heinrich Bulinger từ thế kỷ thứ 15. Thế nhưng, tôi không thấy nó hoành tráng như các nhà thờ của các vùng khác.


Ấn tượng nhất có lẽ là nơi cầu cảng – trái tim của thành phố. Chim bồ câu dập dờn trên sóng nước, đợi chờ khách bộ hành cho ăn. Chúng đậu thành từng đàn lớn mang đặc trưng rất riêng của Châu Âu. Tôi nhớ lại những câu chuyện cổ tích, nhưng bộ phim cổ lãng mạn của vùng đất này, và thấy vui vì giờ mình đang đứng đây, giữa lũ bồ câu hiền hòa và thân thiện. Không chỉ có bồ câu, thiên nga ở đây cũng nhiều lắm. Chúng cũng đòi ăn, mà đòi ăn một cách rất nhiệt tình. Đứa nào trong chúng tôi cũng muốn chụp với thiên nga nhưng chỉ sợ nó mổ tay nên không ai dám lại gần. Tôi cũng chụp được vài ảnh thiên nga, trông cũng không đến nỗi ... xấu lắm, mang về làm quà chắc cũng ... được… Dọc bờ sông, người ta làm những cái ghế gỗ cho khách bộ hành nghỉ và ngắm cảnh sông nước. Tôi chợt nhớ đến những bức hình của hai người ngồi ngắm cảnh hoàng hôn bên sông, nước sông xanh thẫm màu chiều, đôi ba cánh chim chao qua chao lại, yên tĩnh mà đẹp đến lạ lùng. Mong sao trái đất ngừng quay, để tôi được lặng mình trong cái không gian thấm đẫm ký ức đấy...


Cầu cảng nhìn từ phía nào cũng đẹp. Nếu nhìn từ trên xuống, bạn sẽ thấy sông nước một màu xanh. Từ cầu cảng nhìn lên, thành phố chìm trong sắc vàng. Chim bồ câu và thiên nga nhảy múa khắp nơi. Làn nước lặng trong cái chớm lạnh của mùa đông. Tưởng như đối nghịch nhau, nhưng tất cả những cái đó tạo nên buổi giao mùa, rất đẹp và rất đáng nhớ… Tôi thích nhất mà mấy tấm hình chụp ở cầu cảng. Sông mênh mông thăm thẳm nối trời với đất. Mặt nước xanh màu xanh yên lặng. Không gian đấy khiến tôi thấy lòng mình nhẹ nhõm.


Tạm biệt Zurich của tôi!


 


p.s. Nếu bạn muốn xem ảnh về Zurich, hãy vào trang web của tôi nhé: http://giangpt.multiply.com

0 comments:

Post a Comment