Ve que ngoai (tiep)




Chiều tối, hai mẹ con sang nhà cậu kế với mẹ tôi hỏi thăm sức khỏe cậu mợ. Cậu tôi làm điện cho xã, quyền sinh quyền sát trong tay, tiền điện chả để thất thu tý nào mà đèn đường .... không cho bật lên, làm buổi tối đi cứ như người mù, hix...Image. Nhưng cậu tôi cũng hay ốm, người có đắp vàng vào cũng chẳng béo lên được. Nhưng phải công nhận cậu là người biết làm ăn, một mình cậu nuôi được cả 6 đứa con, đứa nào cũng đã có gia thất và làm ăn đều khấm khá cả. Tôi nhớ ngày xưa mẹ kể cho nghe, rằng cậu rất khôn, khi giống rau thơm vẫn còn là hiếm ở cái vùng quê đó, cậu mua về trồng. Bán rất đắt hàng, đến khi nó phổ biến rồi cậu chuyển qua giống cây khác... Cứ thế cậu làm ăn nuôi vợ và các con... Chiều đó sang nhà cậu, tôi được ăn khế chín đúng mùa, vị ngọt đậm đà vẫn còn mãi nơi cổ họng. Năm nào về quê, tôi cũng sang bằng được nhà cậu để hái khế và táo, nhưng toàn vào dịp giáp tết nên quả đều không ngon. Không ngon thì cũng phải hai bịch, làm mợ tôi "xót xa mà không dám nói...Image".

Cậu tôi thấy tôi chụp ảnh, bảo tôi chụp cảnh gia đình và có cả ông Phật nữa. Thì chụp... cũng đẹp! Cậu cứ nhắc đi nhắc lại là phải rửa ảnh mang về quê, để cậu ngắm. Tôi còn chụp cả mấy đứa cháu nội của cậu nữa, con thằng Nam, thằng Đông, đứa nào cũng trắng nõn nà và trộm vía, kháu khỉnh...

Tối ăn cơm xong, tôi lên nhà chị gái con bác tôi chơi. Hôm nay mọi người tụ tập ăn lẩu, rồi hát karaoke váng cả xóm... Trông các ông anh rể ông nào cũng như tướng cướp nên tôi đồ rằng không có 1 ông bà hàng xóm nào ... phản ảnh... cũng là lẽ thường tình. Nhưng quả thật, cái chốn ầm ỹ ấy giờ không hợp với tôi. Lấy lý do chuồn vội, tôi đi ... xin cái áo lông vũ mà chính tay chị họ tôi may, cũng là để phục vụ cho chuyến đi sắp tới. Chả là bà chị tôi làm ở bộ phận may mẫu của công ty may II Hưng Yên. Mỗi dịp có mẫu áo rét mới mà đẹp là chị tôi đều không bỏ qua, thế nào cũng phải "cắt xén" tý chút để may cho mình và người thân. Nhiều quá thì tôi thửa một cái cũng có sao, còn hẹn chị hễ từ nay có áo gì đẹp là phải để giành cho tôi một cái...Image

11h đêm, ngồi nói chuyện một lúc với anh tôi về chuyện học hành của con anh ý, tôi thấy cuộc sống cũng phức tạp thật, có khi có những mối ràng buộc vô hình nào đó mà con người không thể tự thoát ra được , cứ bám víu vào đó như cái cọc khi sắp chết đuối... Anh tôi kể năm nay ở xã bao nhiêu đứa trúng tuyển đại học, kể cả những đứa hết cấp 3 mà chẳng giải nổi một bài toán cấp 1... Thế mà con anh, một đứa học trường chuyên của tỉnh, thi hai năm liền không đỗ, thậm chí cái môn học chuyên của nó còn bị điểm thấp đến lạ lùngImage. Hèn gì, tôi nghĩ, mà chất lượng giáo dục của mình lại ngày càng tồi tệ đến thế. Thì đấy, cứ những đứa mua điểm lại vào đại học, tiếp tục mua điểm để đỗ đại học, đút tiền để được làm giáo viên, rồi đây họ sẽ dạy cho học sinh của họ những gì đây? Ở quê tôi, bố mẹ đút tiền cho giáo viên để con hết lớp 5 đông như trẩy hội... Tôi nghe mà gai hết cả người!

Thế là hết 1 ngày, mẹ con tôi ngủ ngon lành, đến tận 7h sáng hôm sau...

Tôi cũng có cái thú đi thăm chợ sớm. Chợ làng đông vui, nhộn nhịp lúc sáng sớm, họp ra đến tận bờ sông... Nào cá mú, rau cỏ, thịt thà, nào hàng bún, hàng canh, bánh hú, ... giản
đơn mà thu hút tôi đến kỳ lạ. Dự định chụp dăm cái ảnh về cảnh chợ quê, bức hình mà tôi cất công tìm kiếm bấy lâu, nhưng mới chụp xong 1 cái thì pin đã hết, tiếc hùi hụi mà không làm được gì, đành ngồi hàng đánh chén no nê!?! Ghé qua hàng hoa quả, tôi còn được tiếp đãi mấy quả na thơm phức, ngon tuyệt, lại còn dẻo giọng chào mời khách nữa chứ "Chị ơi, mua na đi, còn nốt chỗ này em bán rẻ cho, chỉ 4.000/cân thôi, chị mua bao nhiêu nào?". Hehe, đúng là con nhà buôn bán, dẻo mỏ quá mất thôi, vì bình thường đầu chợ cũng chỉ bán 4.000 thôi màImage!

Lượn vài vòng xung quanh chợ, mẹ con tôi vào chào bác để đi lên thị xã. Ở trên thị xã tôi con 1 ông cậu nữa, và các anh chị con chị gái mẹ tôi. Bác tôi mất đã lâu, bác trai cũng đã lấy vợ khác trên Chợ Đầu, nhưng mọi người đều vẫn sống rất hòa thuận. Và các anh chị cũng đều rất quý và thương mẹ tôi, vì trông mẹ tôi giống bác vô cùng... Xe đưa mẹ con tôi lên thị xã rất thoải mái, vì chẳng có mấy khách. Rẽ vào nhà cậu đầu tiên, sau màn chào hỏi, biết tôi thích chụp ảnh, cậu bắt tôi lên gác chụp ảnh ông bà, cậu và mợ. Chỉ là chụp ảnh trong khung thôi, không  phải chụp thật đâu, nhưng cậu thích thế. Rồi tôi biến ra ngoài Hồ Bán Nguyệt chụp ảnh. Tôi ước ao chụp ảnh Hồ từ rất lâu, với từng cụm tre trải dọc bờ đê đẹp đến lạ kỳ. Hồ Bán Nguyệt này từ thuở sơ khai trông rất giản đơn và hoang tàng, nhưng nay đã được chính quyền địa phương cho sửa lại thành công viên, đẹp hơn nhiều, thơ mộng hơn nhiều nhưng phảng phất vẫn còn những cái "kim tiêm" vứt dưới chân đê... Tôi miên man chụp, cả Hồ, cả những bức tường rêu phong, cả giếng Vọng Cung mà khi hỏi ra tôi mới biết rằng có rất nhiều tích, mà chẳng tích nào giống tích nàoImage.

Đi ghé thăm nhà các anh chị, hai mẹ con tôi về nhà cậu ăn trưa. Chưa bao giờ tôi nhìn thấy thịt gà ngon đến thế. Cả nhà có 5 người mà tôi phải chén đến 1/3 con. Mẹ tôi còn dạm trước lấy hai con khi Tết đến nữa!

Nghỉ ngơi một lúc, mẹ con tôi chuẩn bị hành trang ... lên đường về nhà. Tạm biệt quê hương tôi! Tôi hẹn ngày trở về!

2 comments:

Le Anh Duc said...

Bravo bac' co' bo^. anh? que ngoai. u*ng y'

I-love-flamenco said...

Con nua, hom nay up tiep!

Post a Comment