Em vẫn từng đợi anh
Như hoa từng đợi nắng
Như gió tìm rặng phi lao
Như trời cao mong mây trắng
Em vẫn từng đợi anh
Trên những chặng đường quen
Tiếng hát ai xao động
Thoáng mùi hương êm đềm
Kỷ niệm ngày xưa vẫn còn đâu đó
Những bạn bè chung, những con đường nhỏ
Hoa sữa vẫn ngọt ngào đầu phố đêm đêm
Có lẽ nào anh lại quên em?
Có lẽ nào anh lại quên em!?!
Chẳng biết bác Hồng Đăng dùng dấu gì cho hai câu cuối cùng, nhưng mình thì lại muốn dùng dấu chấm than, hỏi và chấm than. Cái nông nàn của hoa sữa khiến cái buồn man mác của mùa thu đang quay đi chợt khựng lại, như vấn vương nhìn về chốn cũ. Nhẹ nhàng nhưng vẫn sâu thẳm, đắm đuối khôn nguôi... Lời nói da diết như muốn níu kéo chút gì còn lại của mùa thu, của tình yêu đôi lứa. Da diết nhưng vẫn hơi tuyệt vọng!
Chẳng biết cảm xúc của mình có quá đà không nhỉ?
0 comments:
Post a Comment