Nhật ký đi học (Phần 4)

Quá nhiều lần định viết tiếp, mà không đủ thôi thúc để dành tâm trí cho nó. Nhưng hôm nay thì khác. Dù còn rất nhiều bài đọc và 2 bài viết quan trọng, mình quyết tâm mở nó ra, ...và viết.
ANDY
Andy là người được chương trình gọi muộn như mình. Nhưng nó may mắn là người Philippines, nên được ưu tiên vào học luôn, được đánh giá cao về tiếng anh (vốn là ngôn ngữ chính thức của Philippines). Trông nó xương xẩu, thậm chí còn bị gọi là "hãm". Nó là tín đồ trung thành của Thiên Chúa giáo, đến nỗi lúc mới kết bạn trên facebook, mình từng phì cười khi thấy hầu như ngày nào nó cũng buông vài lời cầu nguyện trên đó. Riết rồi mình cũng không mấy khi đọc status của nó. Nhưng nó là đứa rất mở lòng với mình. Hôm đầu tiên gặp nó trên lớp, nó chủ động gợi ý giúp đỡ mình, chỉ cho mình những người mình có thể nhờ giúp đỡ. Nó rất chia sẻ, cảm thông với mình khi mình gặp nhiều điều không như ý ở Philippines. Chỉ thiếu điều mình nói với nó "Tao ghét Philippines" vì mình thấy nó khá tốt bụng. Thằng bé động viên mình rất nhiều, và luôn nói "Hãy gọi tao nếu mày cần". Với mình, nhiêu đó cũng đủ để mình thấy "có thể tin được".
Nhưng Andy cũng là thằng rất tính toán, và nó đôi khi khá gay gắt trong tài chính. Nhớ lần đi chơi cùng nó, 4 đứa phải trả 50$ cho taxi, nhưng có đứa trả $, có đứa trả colones (tiền Costa Rica). Andy thì cho rằng bác tài đã "móc" của nó 10$, còn con bé Rayan thì khó chịu vì Andy tính sai mà lại cứ đứng cãi nhau với bác tài. Đôi bên giằng co đến 15', rồi thì vì ngôn ngữ bất đồng, nên Andy bỏ, nhưng trên đường về, nó vẫn ấm ức mãi. Đó cũng là một đức tính mà nhiều đứa không thích Andy.
Andy là đứa mê selfie. Nó hơi có thiên hướng feminine (nữ tính). Mỗi lần chụp, hình như nó đều không an tâm nếu máy chụp là của người khác, hoặc chỉ chụp một kiểu. Lần nào nó cũng nằng nặc phải back up bằng máy của nó nữa. Và tự chụp các tư thế khác nhau. Và dĩ nhiên, nó rất tự hào với những bức ảnh bản thân chụp. Nhưng nó không thấy thoải mái, thậm chí tỏ ra khó chịu, với những đứa lấy ảnh nó chụp rồi tự post lên facebook. Nghe nó than phiền thế này mà mình thấy buồn cười "Tao không thích đứa khác lấy ảnh tao chụp để post lên facebook của nó đâu nhé. Đó rõ ràng là ảnh của tao. Nhưng nó post lên như thể là ảnh của nó. Rồi người ta khen nó chụp đẹp, trong khi thực chất người chụp là tao. Như ảnh này (ví dụ 1 ảnh chụp Andy) chẳng hạn, tao thích lắm ý, dĩ nhiên là do JR chụp tao, nhưng ý tưởng của tao, thế mà nó post lên trang của nó, như thể là ảnh của nó vậy". Mà nó không chỉ nói thế với mình. Sau đó khi tham dự sinh nhật một đứa cùng lớp, nó cũng phải cố tình nói điều ấy ra với mọi người. Với mình, Andy không sai khi nói điều đó, nhưng hơi quá. Mình luôn tôn trọng người khác. Khi mình chụp cho người khác, mình luôn gửi ảnh cho họ, để họ tự quyết định có "khoe" ảnh hay không. Nếu mình sử dụng ảnh do người khác chụp, mình cũng luôn muốn họ biết trước. Nhưng mình cũng không quá quan tâm nếu họ sử dụng ảnh do mình chụp (tất nhiên, trừ phi đó là ảnh về mình, và nhạy cảm). Hay mình có tuổi rồi nên nghĩ "thoáng hơn" thì phải.
Andy cũng là một đứa thích "ghi điểm". Tuần trước nó mượn mình bộ áo dài cho một đứa đồng hương mà nó gặp ở Costa Rica mặc nhân ngày văn hóa (một ngày lễ truyền thống của Costa Rica mà mỗi người trong trường học được khuyến khích mặc trang phục truyền thống của một đất nước nào đó). Tuần này khi người đó trả, có kèm theo một món quà nhỏ tặng mình thay lời cám ơn, nhưng lại đưa qua một đứa khác ở chung với mình (mà đứa đó vẫn chưa đưa cho mình), nó đến nhà mình và rất thắc mắc vì sao đứa kia chưa trả mình. Mình cũng hơi ngạc nhiên, chỉ bảo "không sao, lúc nào nó trả tao cũng được". Nhưng rồi sau mới biết là có món quà kèm theo đó, và Andy muốn chụp ảnh mình nhận món quà đó để phản hồi cho đứa đồng hương của nó. Nó là đứa "đao to búa lớn", hay nó bị ảnh hưởng bởi tôn giáo, mình cũng không rõ nữa. Có một điều mình và mấy đứa Việt Nam đều nhận thấy rõ, những người theo Thiên Chúa giáo như Andy thường sùng đạo một cách "hơi quá". Họ luôn phải tỏ ra cho mọi người thấy với họ, Chúa quan trọng thế nào, Chúa mang cho họ cuộc sống tốt đẹp ra sao. Hôm nay, mình cũng nhân dịp nói chuyện với Andy mà nói với nó thế này "Người Việt Nam thường không theo tôn giáo nào, nhưng có một số nguyên tắc cơ bản của đạo Phật mà hầu hết mọi người đều theo. Người Việt thường nói "Thứ nhất tu tại gia, thứ nhì tại chợ, thứ ba tại chùa". Người Việt thường đi chùa, nhưng không nhất thiết phải đi chùa mới thể hiện lòng thành với Phật. Quan trọng nhất là trong tâm mình tin vào những lời răn dạy của đức Phật. Đó có thể là điều khác biệt cơ bản với đạo Thiên Chúa".
Andy thường rất tự hào những gì nó có hay thuộc về nó. Nó tự hào về đất nước Philippines (dù mình thấy có vô khối những điều mình thấy không yêu quý đất nước và con người nơi đây). Nó tự hào về tôn giáo mà nó theo đuổi. Nó nói với mình "Tao và Churlsoon tin vào những điều khác nhau. Tất nhiên tao tôn trọng nó. Nó theo đạo Tin lành. Nhưng đạo Thiên Chúa của tao mới là đạo gốc". Đương nhiên, mày không muốn tôn trọng cũng không được. Andy còn tự hào về chính bản thân của nó. Dù cho đánh giá của thày cô về nó cũng không phải là quá ấn tượng. Nó bảo mình "Điểm của tao khá thấp. Chắc là bởi vì lý lẽ của tao chưa chặt chẽ lắm. Nhưng tao vào muộn, tao phải đuổi theo chúng nó nên tao mới thế", hay "Tao không tham gia vào cuộc thi tìm kiếm luật sư vì tao được thông báo muộn hơn chúng nó, mà tao phải dành rất nhiều thời gian cho nó, trong khi đó, nếu trúng, tao có thể được miễn học một môn về nhân quyền, mà tao lại không hề muốn bỏ môn đó". Đại loại thế.
Hôm nay Andy hỏi "Mày chơi thân với ai trong lớp, trừ người Việt?". Mình bảo "Chả có ai". Nó hỏi "Sao mày không coi tao là người chơi thân?". Thì quả thực, nó là người rất mở lòng với mình. Nó cũng hay nói chuyện với mình. Nhưng với mình, "thân" cần nhiều hơn thế. Ngày xưa, mình sôi nổi bao nhiêu, giờ trầm bấy nhiêu. Mình dường như cũng không thấy mặn mà với việc kết thân với ai. Và với mình, điều này hơi xa xỉ. Có lẽ, cuộc đời đã cho mình nhiều trải nghiệm về bạn bè, về khái niệm thế nào là "bạn thân". Và, mình không vội vàng tìm bạn thân bằng mọi giá.
Có thể Andy còn nhiều điều mà mình chưa biết. Nhưng những gì đã biết cho thấy Andy có thể là tuýp người Philippines đặc trưng. Dù sao, cũng cảm ơn nó vì đã coi mình là bạn, và luôn sẵn lòng giúp đỡ nếu mình cần. Thêm một người bạn, chẳng phải tốt hơn sao?

0 comments:

Post a Comment