Cho mình

Còn hơn chục ngày nữa là Tết rồi. Thời gian như thế là nhanh hay lâu nhỉ? Đã thêm 1 năm trôi qua mình bước qua nỗi đau ấy, 1 năm mình trăn trở với chỉ vài câu hỏi mà không tài nào trả lời được... cho tới tận bây giờ, 1 năm mình bình thản đón nhận số phận như một lẽ đương nhiên, 1 năm mình tìm được sự đồng cảm của hơn 1 người, 1 năm mình thất bại hoàn toàn trong việc định hướng cuộc đời, và 1 năm không nguôi bệnh tật.
Mỗi trải nghiệm, dù ngọt ngào hay cay đắng, đều là liều thuốc bổ trên con đường đời. Nhưng để đến mức mất niềm tin vào cuộc sống thì trải nghiệm đó hẳn không ai muốn. Có đôi khi, mình cũng giật mình mà nhìn lại, thấy sao mình chai lì đến thế. Có phải vì cuộc sống đã lấy đi của mình quá nhiều hay không... Hay chỉ tại vì mùa thu không còn hoa sữa...
Có những người cứ gào lên "Tôi là số 1 đây... Bạn phải nhìn tôi mà học tập... Tôi đang hạnh phúc lắm... Tôi yêu gia đình của tôi..." nhưng hóa ra lại đang trượt dài trên con đường tội lỗi. Có những người hí hửng vì đã quăng được thòng lọng bắt gà, nhưng đâu ngờ mình lại chính là gà bị quăng thòng lọng. Những người ấy thật đáng ghét, nhưng hóa ra  là đáng thương...
Cứ thế mà sống đi, không buồn, không vui, không vội vàng, không hờ hững, không đớn đau, không sôi sục. Mình đã đi qua nỗi đau như thế đấy.
1 năm dẫu không đáng nhớ, cũng chẳng thể quên.
1 năm mới nữa lại bắt đầu.


----------------------------------
 chi and cubi

0 comments:

Post a Comment