Ngày ấy anh và em...


Tối nay, anh đã đến đây, bất ngờ gọi em, mình ôn lại kỷ niệm cũ...

Anh dăt em về ngày của thuở xa xưa, khi em bảo "em đành hanh nên hợp với anh". Em thì chả nhớ sao mình nói thế, cả chữ "đành hanh" và chữ "hợp với anh". Có lẽ là lời thoảng qua của con bé ngày xưa. Nhưng anh lại nhớ lắm, để đến hôm nay anh bảo đó là điều duy nhất anh băn khoăn. Em bảo rằng anh dễ tin quá, anh lại cho rằng có những giây phút người ta tin lắm những điều tiếp nhận. Em bảo anh không đủ can đảm để chứng thực những điều ấy có phải sự thực không, anh lại bảo "chỉ vì mùa thu không còn hoa sữa". Ngày ấy quen anh, hoa sữa thơm lừng trên phố. Em yêu màu hoa trắng ngà, bóng hoa mong manh. Anh ngâm mình trong hương hoa ấy. Hoa sữa thơm quá để anh lạc mất em. Anh bảo em anh sợ "lạt không mềm" thì "buộc không chặt". Anh lại là con ngựa bất kham sợ em không giữ nổi. Anh quá cẩn trọng hay quá mơ hồ? Em quá ngây thơ hay quá vô tình? Chẳng ai biết vì sao. Mỗi người đều cho mình có lỗi. Có lỗi nhưng không hối tiếc. Vì số phận đã an bài. Nhiều năm qua, mình đã không còn đi bên nhau, nhưng anh vẫn nhớ thói quen của em, em vẫn nhớ anh đã làm cho em những gì. Nhưng anh bảo có lẽ đến giờ anh vẫn chưa hiểu em. Em thì bảo chắc là anh hiểu em không bằng em hiểu anh rồi. Phải chăng trái tim người con gái nhạy cảm hơn? Phải chăng vì những điều cả tin ngày xưa ấy mà anh đi xa? Anh nhớ những điều mà em không nhớ. Và em cũng vậy. Mình ghép lại, không tròn trịa. Thế nên anh đã đi xa. Nhưng xa mà vẫn gần, em bảo thế. Nếu không gần sao anh lại về đây ngày hôm nay? Nếu không gần sao em còn có thể sẻ chia với anh những điều gần gũi trong cuộc sống? Em nghĩ rằng dẫu giờ đây mình không đi bên nhau, em vẫn dõi theo những bước đi của anh trên đường đời. Anh nghĩ rằng dẫu mình không có nhau, anh vẫn luôn động viên để em bước tiếp. Anh như một người anh trai nghiêm khắc mà tận tụy, chỉ bảo em từng bước từng nơi. Anh cám ơn em vì anh đã định nói ra với em cái điều duy nhất anh băn khoăn ấy, và giờ đã làm được. Em cám ơn anh vì anh đã giải tỏa thắc mắc bấy lâu của em, và đã giúp em nhận ra cái em ngày xưa ấy. Mình cám ơn nhau vì cuộc đời đã cho mình biết nhau, và làm bạn với nhau đến tận bây giờ. Anh mong em cứng rắn, lạc quan để bước tiếp. Em mong anh tự tin để chèo chống trong cuộc đời. Vì anh và vì tương lai của anh.

Mình cứ làm bạn thế, anh nhé!

Em

0 comments:

Post a Comment