Vậy là mình đã bước vào Trường Chuyên ngữ được 16 năm. 16 năm ấy chưa bao giờ mình quên những hình ảnh về ngôi trường đặc biệt, ngôi trường unicef, nơi không chỉ học tập, mà là nơi mình sống với nó, trải nghiệm cùng nó, nơi đã "làm mới" con người mình, thay đổi cuộc sống của mình. Với riêng mình, Chuyên ngữ là một cái tên đặc biệt.
Chuyên ngữ cho mình bạn bè, những người bạn "chân thật" hơn rất nhiều những người ngoài phố, những người bạn đến từ các miền khác nhau của cả nước, tụ họp lại đây trong cùng 1 mái nhà tôn xanh trải dài, cùng học, cùng chơi, cùng sống. 3 năm Chuyên ngữ là 3 năm mình thức trọn với những đêm cắm trại, tranh nhau củ khoai nướng dưới đống lửa to, hát cho nhau nghe bài hát Trịnh Công Sơn, cùng nhau ngủ lăn lóc trên tấm nylon. 3 năm ấy, mình có thêm biết bao bạn bè. Nhớ không quên cái Nhộn đúng thật là nhộn, cái giọng eo éo nhưng dễ thương vô cùng. Nhớ Thanh là người đưa mình đến với nhạc Trinh Công Sơn, để đến hôm nay mình vẫn còn khắc khoải với những lời ca đằm mình với trần gian. Nhớ Dê rừng xinh xắn nhưng quyết đoán, luôn cầm mớ tóc mái cắt xoẹt lên giữa trán, giống mình, có khi chỉ để lại 5 phân. Nhớ cái Đặng Hiền được điểm 5 môn Văn thi học kỳ chỉ vì chê ông Nguyễn Khuyến, nhưng bài văn rất mạch lạc. Nhớ Mai Anh dường như hơi "buồn" vì không được đi thi Nữ sinh thanh lịch năm lớp 12. Nhớ Nhi "suýt khóc" khi trong số 10 đứa thi Anh văn cấp thành phố báo về chỉ có mình nó trượt. Nhớ cái Uyên "ghê gớm" nhét mình lên ngồi bàn đầu khi mình đang ở bàn dưới cùng. Nhớ thằng Thành và thằng Đông kêu mình đưa tài liệu cho Thanh khi Thanh ở gần nó hơn mình. Nhớ cái Mai hầu như trưa nào cũng đưa mình về nhà ăn cơm trưa cùng nhà nó, để mình đỡ "tốn tiền" ở lại. Bao bạn bè thế, giờ không phải ai cũng gặp lại, sao thấy nhớ không thể nào quên?
Chuyên ngữ cho mình những thày cô giáo thật tuyệt vời, những con người tận tâm với nghề, với lớp. Nhớ sao thày Quang giảng hóa hiền lành, đạo mạo, mực thước, trước khi ngồi xuống ghế bao giờ cũng phải trải chiếc khăn mùi xoa. Nhớ cô Dung "phạt" mình vì trong giờ Lý lại học Anh, rồi sau thương mình hết biết. Nhớ cô Chi 3 năm học tiếng Anh, vừa hiền lành, vừa yêu trò, miệng lúc nào cũng nở nụ cười tươi, không bao giờ mắng học trò lấy 1 tiếng. Cô đã cho mình phương pháp giảng dạy tuyệt vời để sau này mình có thể kiếm được những đồng tiền đầu tiên. Còn cô Mai, dạy cũng giỏi, nhưng mắng mình khi mình bị điểm 5 đầu tiên của môn Anh văn lớp 10. Lời nói không dao nhưng cứa rất đau vào lòng tự trọng của mình. Lời nói ấy đã khiến mình phải học, phải nỗ lực thật nhiều để chứng minh với cô điều ngược lại. Nhớ thày Thiêm dạy văn thật tuyệt vời, chỉ nói mà không ghi, thực sự sống trong tác phẩm văn học và truyền cảm xúc cho học sinh. 3 năm thày không dạy trên lớp, nhưng trọn 3 năm mình học thày, được quen với cảm giác tốc ký, và thấm dần những cảm xúc của bài văn. Nhớ cô Thủy dạy văn "chợt" nhận ra mình có 1 giọng đọc "tuyệt vời", nên giờ nào của cô mình cũng được đứng lên đọc mẫu cho cả lớp, thậm chí cả những bài bình luận bên ngoài để mọi người có thể hiểu sâu sắc hơn. Không bao giờ mình quên cái lần cô gặp mình ở cầu thang, hỏi mà đôi mắt sáng rực "Em có phải là Phương Giang?". Khi nhận được câu trả lời "Không ạ", mặt cô chùng hẳn xuống. Thì ra bữa đó cái Phương Giang được điểm văn cao nhất lớp, mà cô thì nhầm tưởng đứa đọc văn hay là đứa làm văn giỏi. Nhớ thày Thực ở lớp dạy học thêm, quần tụt trong khi dạy mà không biết, thằng Vũ chạy ra nhắc đến 2 lần mà vẫn không làm cách nào được, tụt vẫn hoàn tụt. Khổ thân thày.
Còn có 1 thày nữa, 1 thày không dạy mình bao giờ nhưng mình không quên. Đó là thày Tuấn dạy nhạc cho hội cấp 2. Mình quen thày từ khi thi vào Trường, vì thày trong Hội đồng thi tuyển, và rất ấn tượng với bộ tóc dài buộc đằng sau. Và mình lại còn thi cùng với cháu của thày nữa. Ngày mình vào trường, thày bảo cháu thày không đỗ. Rồi mình như bị cuốn hút bởi giọng nói ấm áp, nhẹ nhàng của thày, ấn tượng bởi bài hát đầu tiên thày hát cho lớp mình nghe "Tôi muốn mình về với thiên nhiên, tôi muốn sống như loài hoa hiền, tôi muốn làm 1 thứ cỏ cây, vui trong gió và không ưu phiền". Mình đã làm bạn, và chơi như thế với thày đến tận bây giờ, không chút ưu phiền.
Chuyên ngữ còn cho mình những cảm giác mới, cảm giác được học bổng ngay từ những ngày đầu cấp 3, cảm giác được học và nghỉ như sinh viên đại học, cảm giác được học chung với các anh chị đại học của trường sư phạm, cảm giác sáng học chính, chiều học thêm ngay tại trường, cảm giác được tự thuê thày dạy thêm theo đúng sở thích mà không bị gò ép gì vào chương trình học phụ đạo của nhà trường, cảm giác ngộp thở mỗi lần thi chuyển giai đoạn, và vỡ òa khi mình đứng thứ 2 trong danh sách lớp (mỗi tội, chỉ có thằng đầu tiên được miễn học phí!?!)...
Chuyên ngữ cho mình biết bao điều quý giá, những điều mà trước đó, và sau này, mình không bao giờ có được.
Mình yêu Chuyên ngữ lắm. Đó là 1 phần máu thịt của mình. Chuyên ngữ đã nuôi mình lớn khôn. Xin gửi lời thân thương cho Chuyên ngữ. Mong rằng Chuyên ngữ sẽ lớn hơn nữa, đáng tự hào hơn nữa trong những năm về sau...
11/2009
0 comments:
Post a Comment