Tình yêu ơi sao quá xa...


Câu chuyện tình yêu của chúng tôi thật nhẹ nhàng. Dẫu biết rằng hai đứa vẫn còn khác nhau nhiều lắm, nhưng tôi và anh cùng cố gắng “chịu đựng”. Đừng nghĩ chữ “chịu đựng” này to tát gì cả, nó chỉ là sự kiểm nghiệm xem liệu mình có thể điều chỉnh bản thân để thích hợp với thói quen của người khác hay không. Nhưng có lẽ sức chịu đựng của tôi kém anh. Tôi đã nói với anh rằng “Nếu thấy khuyết điểm của nhau, hãy nói cho nhau nghe, đừng giấu trong lòng một mình và hy vọng người kia có thể đọc được ý nghĩ của mình”, vì ít nhất tôi cũng không thể làm được điều đó. Và tôi đã thực hiện như những gì đã nói. Còn anh, hứa vậy mà không làm. Anh đã nhìn thấy ở tôi những điểm yếu nào đó mà có thể không thích hợp với bản thân, nhưng anh không hề nói cho tôi biết. Anh như người quan sát tài ba nhưng chỉ giấu cho riêng mình, dẫu rằng đôi ba lần tôi gặng hỏi…
Cho tới lúc “giọt nước tràn ly”, anh nói lời chia tay trong sự ngỡ ngàng và thẫn thờ đến tột cùng của tôi. Với vài ba lý do lãng xẹt, anh biết tôi không tin đó là nguyên nhân khiến anh rời xa tôi. Cho đến giờ đã gần 5 năm trôi qua, dù đã bao lần chất vấn bản thân, tôi vẫn chưa thể nào tìm ra lời giải đáp cho kết cục ấy. Bạn bè anh, bạn bè tôi, tất cả đều không hiểu nổi vì sao. Gia đình anh cũng không biết chuyện gì đã xảy ra. Cũng có người đã từng gợi ý giúp tôi hỏi anh về câu chuyện đấy, nhưng tôi chả thể bao giờ quên câu nói của anh “Nếu anh đã quyết định làm việc gì, thì sau này dù có biết mình sai, anh cũng không bao giờ quay đầu lại”. Trong cuộc sống, tôi can đảm bao nhiêu, thì đứng trước câu chuyện tình yêu, tôi e sợ bấy nhiêu… Tôi không dám làm gì hết để níu kéo anh quay về. Vài ba nỗ lực nhỏ nhoi chẳng mang lại kết quả gì. Và tôi đã chùn chân lùi bước, để mặc mình trong nỗi quạnh vắng cô đơn… Cuộc sống của tôi, dù khá thành công như nhiều người từng nói, vẫn luôn có một mảng khuyết vì anh đã xa rồi. Dù cho nhiều người biết cả anh và tôi đều nói rằng, tôi may mắn vì xa anh ấy, vì anh ấy còn trẻ mà đã uống rượu quá nhiều, hay rằng anh ấy không xứng với tình cảm của tôi, hay rằng trình độ của anh không thể bằng tôi được, nhưng, điều không may là hình ảnh anh ấy còn nguyên vẹn trong trái tim tôi, dẫu ở nơi nào, hình ảnh nào cũng gợi cho tôi nhớ về anh ấy. Tôi không đòi hỏi ở một con người sự tròn vẹn, vì bản thân mình còn quá nhiều khiếm khuyết. Tôi chỉ mong anh ấy hiểu rằng, với tôi, anh ấy là tất cả. Tôi sẵn sàng hy sinh cuộc sống, sự nghiệp của mình để anh ấy thênh thang trên con đường sự nghiệp. Cuộc sống là cả quãng đường gian nan học tập, nhưng không phải là không thể học được những điều mình muốn. Dẫu rằng còn nhiều điều chưa biết, tôi vẫn có thể học nó để làm anh vui lòng.
Đã bao người đến rồi đi vì họ không thể thay thế được anh trong trái tim tôi. Đôi lần tôi tự hỏi “Hay trái tim mình hóa đá?”. Đã thử dùng lý trí để át đi phần con tim yếu đuối, tôi đành chịu thua. Cuộc sống không có sự cân bằng giữa hai cực điểm ấy đã đẩy tôi đến ngày hôm nay, khát khao sự trở về của anh trong tuyệt vọng…
Tôi không biết phải làm gì để vượt qua điều này như nhiều điều gian nan khác mà tôi đã từng vượt qua. Hãy cho tôi lời khuyên nếu bạn có thể…

*********************

Khi câu chuyện này lên blog, 2 người ấy đã đi theo 2 con đường quá xa nhau. Tôi không biết đã ai khuyên được ai điều gì, nhưng cuộc sống vẫn cứ trôi theo cái dòng vô tình của nó. Dẫu hạnh phúc, hay khổ đau, tôi biết 2 người ấy giờ không còn đưa ra bất kỳ một lý do nào để biện minh cho sự chia tay ấy. Đơn giản thôi, chỉ là họ không thể có nhau trong cuộc đời. Và mỗi người vẫn nghĩ về người kia với những tình cảm chân thành nhất.

0 comments:

Post a Comment