Cậu à, năm nay con không ở lại được, nhưng con đã ra mộ thắp hương cho ngoại và ông Giáp rồi. Con thấy khu mộ nhà mình nằm quay hướng lung tung, cậu ạ, mà đường vào hình như không thuận lợi lắm. Nhưng chắc là không sao cậu nhỉ? Mẹ con bảo bác Ấn rồi, đắp thêm đất vào chỗ cửa ra vào ý, cho nó cao lên, đi lại đỡ bị vấp, mà cũng không phải trèo qua mộ người khác. Cũng phải ra mộ bà đến mấy lần rồi, mà lần này mới hằn trong đầu con vị trí của mộ họ nhà mình, từ cụ ngoại con, đến ông bà, đến họ hàng. Thế có tệ quá không cậu? Thôi cậu bỏ qua cho con, cho cháu, cậu nhé! Mà cậu biết không, con thắp hương mộ ông bà ngoại, và con đã khóc. Những giọt nước mắt cứ thế tràn bờ mi, như muốn rửa bớt bụi đường, bụi đường đã bay vào cuộc đời con, bám riết mãi không thôi...
Con còn nhớ năm ngoái, cũng ngày này năm ngoái, trước 1 ngày chứ nhỉ, 2 mẹ con con sang nhà cậu, vẫn lại là mang lễ để thắp hương ông. Hôm ấy trời mưa. Mẹ con con ngồi nói chuyện với mợ một lúc rồi cậu về. Cậu bảo con phải lấy chồng đi , đừng học nhiều quá thế. Con chỉ cười. Mà hình như hôm đó các em nhà cậu đều về, hình như nhà chuẩn bị để hôm sau làm giỗ. Con còn nhớ gặp các cháu của cậu, chả biết nói gì vì con chả quen, thậm chí gọi bằng cháu còn thấy hơi "ngượng mồm". Con nhìn ảnh ông, thấy giống cậu quá đi mất. Cũng giống cả ông ngoại con nữa, nhất là cái mắt ý. Con chẳng quên được, cậu ơi...
Con nhớ dáng người nhỏ xíu của cậu, cái lưng còng như vác sức nặng của thời gian, cái mồm "móm mém" khi nói rất hay cười. Mẹ con bảo, nhà mình giống chim ri, nó thế.
Con nhớ mà. Và hôm nay con trở lại ngôi nhà của cậu. Cậu biết không, họ nội nhà con hôm nay có bà chị dâu họ mất. Nhưng con không dự được đám tang. Vì con vê với cậu. Con về nhìn người ta phủ quốc kỳ cho cậu. Con về nhìn thấy bên cạnh cậu là hai chữ "từ trần". Con chỉ nhìn thấy cậu trên tấm ảnh thôi, vẫn khuôn mặt lọt thỏm trong chiếc mũ của quân đội. Chỉ nhìn thôi, không ôm được, không bá cổ cậu được mà nói "Ngày mai cháu lấy chồng, cậu có lên không?". Xa nhỉ, cậu nhỉ? Sao con thấy xa thế. Không với được. Chỉ có vài mét đất thôi, nhưng đã thuộc về hai thế giới khác nhau rồi...
Mợ bảo cậu đi nhẹ nhàng lắm. Cậu vẫn ăn tối như thường. Thậm chí còn ăn 2 bát cơm. Ăn xong còn đánh răng như thường. Cậu kêu hơi mệt. Ai cũng nghĩ chỉ mệt xoàng, kiểu mệt của ông già đã 76 tuổi. Rồi cậu bắt kêu anh Mạnh tới tiêm. Ở nhà ai cũng thích tiêm, bảo như thế khỏi nhanh hơn. Nhưng tiêm rồi mà cậu không thấy đỡ. Mệt hơn. Rồi mệt hơn hẳn. Chỉ vẻn vẹn nửa tiếng. Cậu đi. Cậu không nói 1 lời. Thế là cậu đi.
Trên bàn thờ từ nay bên cạnh ông, còn có cậu. Thế là từ nay, trước giỗ ông 4 ngày, là giỗ cậu. Cậu đi thanh thản thế, con mong cậu mãi mãi bình yên. An lành cậu nhé, một giấc ngàn thu...
Chào cậu của con...
0 comments:
Post a Comment