Bác ơi, con biết nói gì bây giờ??? Bác sỹ không thể kết luận bác bị ung thư, vậy mà.... Mới chỉ có nửa tháng từ ngày bác về nhà, giờ bác đã không ăn được gì, không uống được gì, ngày được vài thìa nước hoa quả. Nghe sao đau xót vậy bác ơi!
Bác về dưới này, con nhớ bác hay gọi con lắm. Con đến chơi, bác luôn muốn con ngồi bên cạnh. Mặc dù chả nhiều chuyện đâu, nhưng hễ con đi đâu một lúc là bác lại gọi "Cái Giang đâu nhỉ? Mày vào đây ngồi với bác nào!". Con bảo bác "Bác ráng khỏe, mai mốt con lên chơi với bác!". Vậy mà không kịp rồi! Con sẽ lên, nhưng có còn được gặp bác không?
Con xin lỗi bác, vì cái điều con mong muốn làm cho bác, con không thể thực hiện. Nhưng dẫu có làm được việc đấy, liệu có cứu được bác không???
Tay con run run viết từng hàng chữ, như nhìn bác dần xa. Dẫu mong rằng điều đó không xảy ra, liệu đã ai thắng được số phận?
Con nguyện cầu để bác khỏe hơn, dẫu chỉ là thêm ngày, thêm tháng...
1 comments:
cuộc sông vốn khắc nghiệt bạn giang à,
Post a Comment