Tháng 7 ơi,
Nhớ sao ngày mình nôn nao thi đại học, sách vở chồng cả lên đầu, học mãi giở lại lại quên. Nhớ sao trưa hè nắng chói chang, hoa phượng đỏ rực và bằng lăng tím nồng nàn lăn theo bánh xe mình đến trường. Nhớ sao người mẹ già thương con, cặm cụi đạp xe mang đến tận cổng trường cho con chai nước uống. Nhớ sao ba tiếng viết mỏi cả tay, mồ hôi lăn trên trán và khô đi lúc nào cũng chẳng hay… Vậy mà đã 11 năm trôi qua, hôm nay là ngày đầu tiên thí sinh thi đại học…
Tháng 7 ơi,
Nhớ cái nắng rát bỏng nơi quê nhà, độ ẩm cao khiến cho mồ hôi không chịu thoát, cứ bám mãi trên da thịt, đọng trong tâm trí của mỗi con người. Ngày hôm nay, đứng giữa bầu trời xám xịt, đầy gió và mưa của nước Đức, cái nắng nóng dội về tâm trí mình, khắc khoải nhớ về vùng quê yêu dấu. Chắc chẳng ai nghĩ rằng giữa mùa hè ấy, ai ai cũng phải mặc áo khoác, khăn quấn chặt cổ, một mùa hè … lạnh như đầu đông, đi theo sau một mùa đông ấm như đầu hè…
Tháng 7 ơi,
Nhớ dịp cả nhà đi nghỉ mát, lần nghỉ mát hiếm hoi đầu tiên có mặt tất cả mọi người. Dẫu không thật tròn vẹn, nhưng với mình, đó là một kỷ niệm đẹp. Nhớ mẹ và con gái có tấm hình chụp chung, giữa trời đất bao la với nụ cười rạng rỡ. Bạn khen tấm hình đó đẹp nhất, vì có hồn nhất. Biết lúc nào mới có được tấm hình thứ hai…
Tháng 7 ơi,
Chỉ còn vài tháng nữa mình lại được trở về. Thời gian có lúc trôi nhanh mà giờ sao thấy chậm quá đỗi. Có người bạn nói khi chỉ còn 3 tháng sẽ đếm ngược thời gian. Mình thì chả dám, vì chưa đếm đã thấy nao nao lắm rồi. Tự nhủ sẽ tìm thấy những niềm vui nho nhỏ, gom góp khỏa lấp nỗi nhớ trong tim…
Tháng 7 ơi, quê nhà ta đó…
0 comments:
Post a Comment