Ngày Tết!
Mình vẫn thường không bao giờ quên được ngày Tết. 30 Tết năm nào mình cũng bận đến tận nửa đêm, làm gì biết không, chỉ chuẩn bị cơm cúng và thức ăn cho mấy ngày Tết thôi. Mẹ mình làm rất nhiều, nên vào những ngày như thế, cụ rất hay cáu. Nó đồng nghĩa với việc mình phải nhẹ nhàng hơn rất nhiều, chú ý việc hơn rất nhiều... Cái ấn tượng không phai chính là đi chợ buôn sáng 30. Nhà mình gần chợ buôn, và năm nào cũng như năm nào, mình cũng phải dậy lúc 5h30 cùng mẹ, đi ra chợ, mua thật nhiều thứ đồ, gà, cá, lợn, bò, và các loại thứ rau cỏ... Trên dưới 10 lần chạy ra chợ là con số không hề ngoa đâu nhé! Giờ đi xa mới cảm nhận hết cái không khí bận rộn này...
Ngày Tết!
Nhớ năm ngoái mình chủ động mua hầu hết mọi thứ cho Tết, trừ thức ăn, hehe... Nho khô là thứ mình rất thích, thế mà hầu hết mọi nơi đều không còn. Mìn tất tả rình mãi mới mua được những package còn lại, thế mà cuối cùng ... qua tết mãi mới ăn hết. Đúng là, chỉ thèm con mắt thôi...
Tết năm ngoái nhà mình có Cún con. Lần đầu tiên có trẻ con trong nhà cũng thấy vui. Nhớ mồng một Tết, ai đến cũng mừng tuổi, thế là nó phải "đáp lễ", nó không được ngủ... Cả ngày tiếp khách "mệt phờ râu". Đến tối, nó chỉ nằm trong tay mình có 3 phút là ngủ tít thò lò...
Ngày Tết!
Ở nhà thì thấy Tết thường lắm, nhưng đi xa sao thấy lòng nao nao lạ kỳ. Chỉ còn vài ngày nữa, ngày nào mình cũng ngồi đếm thời gian. Mấy chị em cứ liên tục hỏi nhau giờ này ở Việt nam mình đang làm gì. Nhất là ngày 30 Tết, khi còn đang trong lớp học, mình thấy sao nhớ nhà quá mất thôi, giờ ấy chắc mẹ tất bật chuẩn bị cơm cúng giao thừa. Bạn bè ai cũng chuẩn bị ra ngoài đón Tết. Chợt thấy thương mẹ lụi cụi một mình... Và bật khóc!
Buổi chiều đó mấy chị em cũng phải phân công nhau chuẩn bị mâm cơm cúng. Tụi nhỏ định không làm, nhưng mình thì lại muốn. Khói hương trầm giúp mình trở về với quê cha đất tổ, lẽ nào lại thôi. Mâm cơm giản đơn nhưng chứa đựng tấm lòng của những người con yêu quê. Mình cảm thấy ấm lòng hơn khi khói hương quện lảng bảng với tiết trời lạnh giá và không gian tĩnh mịch nơi mình ở. Còn một tiếng nữa, rồi một phút nữa. Ba chị em lặng đi, rồi cùng đếm ngược thời gian. 10, 9, 8, 7, 6, 5 rồi 3, 2, 1... Ba chị em ôm chầm lấy nhau chúc mừng năm mới. Thế là một năm mới đến rồi, một năm mới với những hy vọng vào những điều tốt đẹp hơn... Mình cung kính thắp nén nhang, chắp tay cầu cho những điều an lành, cho tất cả mọi người ở đây và ở quê hương. Rồi chúng mình mừng tuổi nhau, cùng nhau hát những bài hát về mùa Xuân, làm ấm lên cái lạnh giá của mùa đông phương Bắc. Đứa nào cũng nhấc máy gọi về nhà, hoặc là được người nhà gọi sang. Những lời chúc Tết hoan hỉ làm lòng chúng mình bớt giá...
Ngày mồng một, mấy chị em làm nem cuốn ăn. Gọi cả Faisal sang ăn nữa, nó vẫn bảo thèm thức ăn Việt Nam. Rồi mình cũng gọi cả mấy đứa nữa trong nhóm, để chúng nó thưởng thức thêm một loại nem mới của Việt Nam. Cũng vui lắm, bọn nó chúc Tết thật nhiều, làm mình cũng đỡ nhớ nhà hơn...
Ôi ngày Tết xa quê, ngày Tết không thế nào quên đối với mình!
CẦU CHÚC AN LÀNH ĐẾN VỚI MÌNH, VỚI TẤT CẢ NHỮNG NGƯỜI MÀ MÌNH YÊU QUÝ VÀ KÍNH TRỌNG!
4 comments:
Ca nhom den nha Giang chuc Tet. Cu. ba` khen ngoi con gai het loi.
Tks moi nguoi nhe! Cu ba ma khen con gai thico ma troi sap! Heheh...
Troi o nha chua sap vi ba chi em qua khiem ton :))
Thang em dua ba chi len may, de sau do... cho ba chi roi tu do ... xuong dat ha? Heheh tks anyway.
Post a Comment