Trung đội trưởng của tôi là một người Hà Nội đa tài. Là con liệt sĩ nhưng anh đã xung phong vào bộ đội và lập được nhiều chiến công, được kết nạp vào Đảng ngay trên trận địa. Sau ngày giải phóng miền Nam, anh ước muốn ra quân và học đại học. Nhưng đơn vị giữ anh lại để bổ sung vào nguồn cán bộ phục vụ quân đội lâu dài. Một lần vì quá thương đám lính mới mà anh cãi nhau với cấp trên. Thế là sau đó anh bị loại ra khỏi danh sách đi học ở nước ngoài. Từ đó anh càng muốn được về phục viên. Với đa số cán bộ thì anh là một sĩ quan bất mãn, nhưng mấy thằng lính chúng tôi thì lại cực kỳ ngưỡng mộ anh. Tôi biết anh từ ngày tôi mới nhập ngũ. Tuy lúc ấy hai anh em ở hai tiểu đoàn khác nhau nhưng thỉnh thoảng có trận giao hữu bóng đá nên biết nhau. Tôi đá bóng cũng khá nhưng thật sự khâm phục khi thấy anh làm xiếc với trái bóng. Sau này, khi được làm lính của anh và chơi thân với nhau, anh hay kể về những trận đá bóng hè phố mà đội nào thua thì phải chui háng những người thắng cuộc. Chỉ có thế mà đá chết thôi.
Trong đám bạn chơi thân với nhau có một thằng đang phấn đấu vào Đảng. Bố nó làm việc ở tỉnh ủy và chỉ thị cho nó phải bằng mọi cách trở thành đảng viên. Nó không khoái bóng đá lắm nên những buổi chiều có đá bóng mà tôi phải tăng gia thì nó đều vui vẻ làm giúp. Một buổi tối không phải sinh hoạt chính trị, như thường lệ mấy anh em tôi tụ tập ở góc đồi. Trung đội trưởng đến sau và chỉ vào nó nói ngay:
- Chú về gặp chính trị viên tiểu đoàn có việc. Cả bọn giật mình tưởng có chuyện gì nghiêm trọng. Nhưng anh cười:
- Chú và mấy đứa cảm tình đảng về để bí thư chi bộ gặp gỡ. Từ hôm nay chú nên tránh những cuộc tụ tập riêng với bọn này vì sẽ có ảnh hưởng không tốt cho việc chú vào đảng. Cứ yên tâm là bọn anh sẽ bỏ phiếu cho chú.
Khi Nam đi khỏi, anh nói với cả bọn:
- Anh ủng hộ các chú phấn đấu vào đảng. Nếu không là đảng viên thì dù ở trong quân đội hay sau này ra ngoài dân sự cũng rất khó phát triển. Ngừng một lát, anh trầm giọng - Nhưng các chú đừng nên phấn đấu bằng cách nịnh nọt lấy lòng mọi người.
Một tối khác bọn tôi kiếm được bi đông rượu sắn và bơ lạc rang. Đang cùng nhâm nhi và tán đủ mọi chuyện trên trời dưới biển thì anh bỗng hỏi bọn tôi là đã học hỏi được những gì ở trường và ở quân ngũ. Anh cứ tủm tỉm cười với tất cả các câu trả lời của chúng tôi. Mãi sau anh mới nói:
- Các chú nói đúng như đài, như sách. Hôm nay anh khuyên các chú một điều: phải học đểu!
Cả bọn tròn mắt há mồm ngạc nhiên. Nhấp thêm chút rượu, thong thả nhai lạc, anh thủng thẳng:
- Anh khuyên các chú học đểu, càng học nhiều càng tốt, càng giỏi càng tốt. Các chú cứ coi học đểu như là học võ. Khi mới tập võ thì các chú hay hăng máu chiến nên thích tìm người để thử sức. Nhưng rồi khi đã có kiến thức võ học khá rồi thì các chú sẽ không còn thích đánh nhau nữa mà chỉ luyện tập để rèn sức, rèn chí và tự vệ. Các chú không chủ động đánh ai, không chủ động chơi đểu ai trước nhưng cũng không để bị đánh và bị chơi đểu. Rồi các chú sẽ thấy là không phải ai đối xử tốt với các chú, thậm chí giúp đỡ các chú cũng đều là người tốt. Ngược lại, không phải ai chửi các chú, ghét các chú, từ chối giúp đỡ các chú cũng đều là người xấu. Mỗi thằng chúng ta đều luôn bị cuộc đời và người đời chơi đểu. Nếu hiểu được những kiểu chơi đểu thì ta có thể tránh được và nếu cần thì hãy chứng tỏ là mình cũng biết đểu.
2 comments:
Chuyen nay toan triet ly ma cau de cai picture minh hoa the kia thi that la` :D
Nhung ko kiem dc 1 cai anh nao ... te nhi hon,,,
Post a Comment