Rừng đá Thạch Lâm

Đi du lịch Côn Minh, hay bất cứ nơi nào mới ở Trung Quốc, mình đều không tự tin đi một mình. Nhớ cách đây chừng 15 năm, mình đi theo đoàn sang hội chợ thương mại ở Trung Quốc. Những buổi chiều đi lang thang một mình loanh quanh khu ở, mình luôn phải nhớ trong đầu chỗ nào thì rẽ trái, chỗ nào rẽ phải, và không bao giờ dám đi xa. Chủ yếu vì mình không biết tiếng Trung. Nhưng những năm 2004-2005 ấy, các biển tên đường chỉ thuần dùng chữ Hán, không phiên âm theo dạng chữ Latinh, người dân đương nhiên không nói tiếng Anh, các app bản đồ chưa ra đời, điện thoại cũng rất đơn thuần dùng để nghe-gọi, may lắm thì chụp được ảnh.
Lần này đã là lần thứ tư mình đi Trung Quốc. Dù đã tự mình xê dịch khắp nơi quanh thế giới, mình vẫn không quá tự tin đi du lịch một mình ở đây. May sao, trước ngày kết thúc hội thảo, có cô em bật mí cho mình biết là có một số người đang lên kế hoạch đi Rừng đá Thạch Lâm, và càng may hơn nữa khi ngày hôm sau, chính bác tổ chức lên tiếng hỏi mình. Mình nhận lời ngay tắp lự mà không phân vân về giá cả.
Và đó là một ngày đẹp tuyệt vời. Trời Côn Minh mấy ngày mưa sập sùi, riêng hôm đó lại nắng đẹp. Sau một tiếng ngồi trên xe và 20 phút mua vé, thuê guide, Thạch Lâm đón chúng mình bằng một hồ nước nhân tạo trên những phiến đá to với nhiều đầu nhọn đâm thẳng lên bầu trời, nhìn như Hạ Long thu nhỏ. Mấy bác phi-cộng-sản thấy thích thú với cả dãy cột cờ Trung Quốc đỏ chót, và ai cũng muốn lưu lại một tấm cho mình.
Hồ nhân tạo do Mao Trạch Đông chủ trương xây dựng để giữ nước.
Cờ cộng sản đang chào đón bác Hans. Nhưng bác bảo,  bác phải học triết học Mác-Lê Nin trước :)
Trước khi đi, mình đã đọc sơ qua, thấy bảo rừng đá này trước đây là đại dương, do địa chất thay đổi mà giờ thành rừng khô. Tý tởn khoe với bác đi cùng, bác ý bảo “Đại dương nằm ở độ cao gần 2000m à?” làm mình thấy ngượng, tự trách mình không đọc kỹ thông tin hơn trước khi ‘tỏ ra nguy hiểm’. Ơn giời, mình đúng. Trong tiếng Trung, rừng đá này có tên Shilin, dịch sang tiếng Anh là Stone Forest. Được hình thành từ khoảng 270 triệu năm về trước, những chuyển động liên tục của thạch quyển đã khiến nước biển bao phủ khu vực này rút đi, tạo ra những vách đá vôi khổng lồ như hiện giờ. Có những cột đá chỉ cao khoảng 10m, nhưng cũng có những cột cao tới 170m so với mặt đất. Dù có nhiều hình dạng khác nhau, nhưng tựu chung, những cột đá vôi này đều như bị cắt ngang, phần trên nhọn hoắt, vách dựng đứng và san sát, khiến người ta cảm tưởng đang lạc vào một mê cung với vô vàn các măng đá nhô lên trong hang động.

Tảng đá đầu tiên ghi tên Thạch Lâm (hay Shilin trong tiếng Hán). Ban đầu, chữ được khắc to hơn, kèm theo bài thơ. Nhưng sau đó, tác giả bài thơ muốn ẩn danh, vì thế, người ta phải khắc lại chữ cho nhỏ hơn và xoá bài thơ cùng tên tác giả.

Tảng đá như chỉ trực rơi xuống mặt đất. Thử thách luôn gian nan là thế.

Ngước lên trời xanh thăm thẳm.

Ánh nắng hắt qua khe hẹp giữa các vách đá khổng lồ.

Nơi này non nước hữu tình. Người dân tộc Yi trước đây thường dùng nước hồ này để sinh hoạt. Nhưng giờ hồ đã ô nhiễm, chỉ dùng để ngắm cảnh cho khách thập phương.

Chỗ này mặt hồ trong veo, bình yên đến lạ.


Một điểm nhìn rừng đá trên cao. Giữa bạt ngàn núi đá vôi, cây vẫn xanh ngắt, và hoa vàng vẫn nở rực rỡ.


Một góc rừng thưa núi. Cảnh sắc ôn hoà, xanh ngắt và nhẹ nhõm.



Để đứng lên được vách đá này không dễ, vì đa phần mũi đá nhọn và sắc.

Một góc rừng đá Thạch Lâm nhìn từ trên cao.

Phía sau em là cả rừng đá hùng vĩ nhấp nhô.
Sự hùng vĩ của rừng đá khiến chúng mình choáng ngợp. Những ngách đường chỉ vừa lọt đủ một người nhỏ con như mình. Những cây cầu nhỏ bắc qua hai tảng đá bao quanh một khúc hồ xanh ngắt, chỉ đủ hai người đi nghiêng tránh nhau. Những vách đá mang hình hài một đôi giày, hay một bông hoa. Thậm chí, với người dân tộc Yi, nhiều vách đá còn biểu tượng cho nàng Ashima trong truyền thuyết, bị nước lũ dìm trong khi cùng chàng trai nghèo trốn vào rừng để tránh bị lãnh chúa bắt cóc, để rồi biến thành tảng đá, mãi mãi nằm đó, chờ chàng trai của mình.
Lối đi hình chiếc giày.

Nàng Ashima.

Hình gì tự đoán.

Lại một nàng Ashima. Nơi đây được chính thức đặt biển, và du khách có thể thuê trang phục của nàng Ashima để chụp ảnh.

Khe đi chỉ đủ một người.
Đi giữa lòng vách đá.

Người dân vùng tự trị Yi nói riêng và Vân Nam nói chung thích múa hát. Có lẽ đó cũng đặc điểm chung của những con người sống ở nơi núi rừng, nơi họ tự do đắm mình trong thiên nhiên, sống hồn nhiên giữa đất trời. Với người con núi rừng Yi, truyền thuyết về nàng Ashima khiến họ càng đắm say múa hát. Thật dễ dàng bắt gặp từng nhóm người tụ tập hát giao duyên khi đi lang thang trong rừng này. Đâu đó, mình còn có thể nhìn thấy hình ảnh người đàn ông độc hành với chiếc đàn lá giữa rừng đá bao la. Tự thấy mình thật nhỏ bé giữa thiên nhiên hùng vĩ. Và cuộc sống còn nhiều điều để khám phá lắm, dù thật lắm chông gai.


Độc hành trên vách đá.
Ngắt chiếc lá làm kèn, đó là cách thông dụng người dân nơi đây tìm niềm vui cuộc sống.
Thạch Lâm trong mình hùng vĩ nhưng bình yên đến lạ. Đôi khi chỉ ước mình được hồn nhiên sống như những người dân nơi đây.

0 comments:

Post a Comment