Anh còn nợ em

Anh còn nợ em những nụ hôn ngọt ngào. Lần đầu tiên đi bên nhau, anh hỏi có được hôn em không, và anh dành cho em một nụ hôn trên trán. Rồi từ đó, mình đã luôn gặp nhau trong vội vàng, đến hôn cũng không kịp. Hay là mình đã quên, quên rằng ta nên đi vào nhau từ những nụ hôn ấy? Để rồi mỗi lần xa, cả hai đều tiếc nuối đã để lỡ những nụ hôn.
Anh còn nợ em cả bầu trời mơ ước. Mình đã từng cùng nhau mơ về một gia đình và những tiếng trẻ thơ. Anh bảo con nhất định phải giống em. Còn em lại muốn nó giống anh. Mình đã từng nói với nhau về những chuyến du lịch, hay những buổi chiều dắt tay nhau dạo chơi trên bờ sông, ngắm ánh hoàng hôn phía sau nhà thờ. Em còn mơ sẽ hát cho anh nghe, cho đến khi anh yêu những bài hát quê hương em. Hay chỉ là những phút giây ta massage cho nhau, cho tan biến mệt mỏi của cuộc đời. Vậy mà mơ ước ấy cứ dần phai nhoà trước mặt em. Còn anh thì xa, xa mãi...
Anh còn nợ em một tấm chân tình. Mình đã bước về hai phía khác nhau mà anh vẫn không một lời giải thích. Đôi khi, lời giải thích là không cần thiết. Nhưng cũng đôi khi, nó làm day dứt cả một đời người. Chúng ta vốn hiểu rằng mỗi việc mình làm đều có lý do của nó, bất luận đúng hay sai, nhưng chí ít nó nên là chân thật. Để rồi, mỗi khi nghĩ về kỷ niệm ngày mình còn bên nhau, mình không còn phải luẩn quẩn với câu hỏi vì sao.
Anh còn nợ em một cuộc tình đã lỡ. Cuộc sống cứ trôi, nhưng đẩy hai ta đến hai góc khác nhau của một con đường. Từ đó ta đã chọn đi về hai hướng, không nắm tay nhau, không hẹn ngày gặp lại. Cái gì không thuộc về mình, có cố cũng không được. Ta để nhau đi, dù cõi lòng tan nát. Cuộc sống vốn vô thường, phải không anh?
Tim em đập nhanh mỗi khi nghĩ về anh. Và anh còn nợ em, anh biết không?

0 comments:

Post a Comment