Bạn ơi, nhìn thấy bạn như vậy, lòng mình đau như cắt. Con đường gập ghềnh lắm chông gai đã ngăn bản bước những bước đi vững chãi. Bạn vừa đi vừa dò đường. Bạn còn phải nịnh để đường đừng làm đau bạn. Đường lắm chông gai đường còn làm đau chính đường. Đường đau thì bạn càng đau hơn. Bạn đang đi trong hai hàng nước mắt. Nước mắt nhỏ xuống đường nhưng đường không thấm. Những giọt nước mắt quá bé nhỏ để đường hiểu bạn đang đi trong đau đớn thế nào. Bạn nghĩ là đường không hiểu. Mà khả năng là đường không hiểu thật. Đường chỉ biết tạo chông gai ngăn cản bạn thôi. Nhưng bạn hy vọng có thể đường cũng hiểu. Nhưng đường đang tạo cho bạn những thử thách đầu tiên. Những thử thách bạn có thể khó lòng vượt qua. Có thể đường nghĩ, nếu bạn thành công, đường sẽ dẫn bạn đến những khúc quanh mượt mà hơn. Nhưng có lẽ đường cũng không chắc những khúc quanh ấy có đủ mượt mà để bạn đi trong vui sướng hay không. Hình như tất cả đều là hình như. Hình như bạn đang đi trong đau đớn và mơ hồ!
Bạn ơi, mình làm gì để giúp bạn bây giờ? Liệu nước mắt của mình có đủ mặn cùng bạn để đường nhận ra có người đang khóc? Liệu bước chân cùng chân của mình có đủ lớn để mỗi bước chân của bạn, dù có dẫm lên chông gai, cũng bớt đau hơn?
Đường và chân là đôi bạn thân...
Mình chỉ mong có thế thôi bạn ơi.
p.s. Bạn ơi, mình chưa 1 lần vào Quy Nhơn, nhưng mình biết Quy Nhơn đẹp lắm. Hãy tận hưởng những ngày ngắn ngủi ở đó nhé. Tiếng sóng biển sẽ ru bạn ngủ êm hơn. Dòng nước mát sẽ làm dịu đi những điều còn trăn trở. Mình mong thấy bạn lắm, nhưng mình muốn bạn bình yên.
0 comments:
Post a Comment