Cả nhà về Phú Thọ ăn giỗ ông Hậu, thế là mình cũng về theo. Về quê thì cũng nhiều lần rồi, nhưng đây là lần đầu tiên mình về Phú Thọ đấy. Quê vợ của ông Hậu, em ông ngoại mà.
Đường đi thì kể ra cũng hơi dài, mà bác lái xe lại lượn tít mù khơi. Mẹ say như điếu đổ, chả ai chơi với mình. Ấy thế mà mình chả làm nũng ai đâu nhé. Mình chơi suốt thôi, không ngủ tý nào. Các bạn thấy mình có cừ không?
Dọc đường đê, mình nhìn thấy rất nhiều bò. Nhưng mà con bò gọi mãi chả nghe thấy, chán ơi là chán cơ! Mình chuyển sang thực vật. Mình ngắm thấy những đồng cỏ rộng bao la. Mình bảo cỏ là để cho bò ăn mẹ nhỉ. Nhưng mẹ lại nói đấy là lúa cơ. Lúa à? Hình như mới nghe lần đầu. Dì còn bảo lúa chỉ trông hơi giống giống cỏ thôi, chứ cứng hơn cỏ nhiều. Chẹp, chẳng cãi được. Người lớn nói mà! Mình chỉ chẹp chẹp được thôi.
Gần đến nơi, bác lái xe chiều mình lắm nhé, cho mình nghe đĩa bác Xuân Bắc kể chuyện thiếu nhi. Nhưng cái hệ thống loa của xe này sao ý, nghe cứ ồm ồm, chả rõ gì cả, làm mình cứ nhầm chuyện Cô bé quàng khăn đỏ sang chuyện con muỗi, rồi linh tinh cả. Hì hì...
Mình với Ông với Dì là người khỏe nhất, vì không say, không mệt tý nào. Mình vào nhà chào mọi người, rồi mình đi chơi ngay. Mình posing để chụp ảnh. Mình cho Dì thử máy ảnh ý mà. Dạo này mình thấy mình hơi điệu, khi chụp ảnh hoặc là phải say "Hi", hoặc là phải nghiêng mình, hoặc là phải cầm vật gì đó, hoặc là phải trèo lên ghế, hoặc là phải nháy mắt (nhưng Dì bảo mình cứ nháy mắt là nhắm tịt luôn cả 2 mắt, thế mới chán!?!). Hết trong nhà lại ra vườn, tiện thể ngắt luôn mấy quả quất cảnh của Bà Hậu. Hihi. Rồi ra đến cả sân. Rồi giả vờ chụp ảnh cho Ông, bắt Ông say "Hi" luôn cơ. Nhà Bà Hậu cũng nho nhỏ thôi nhỉ, nhưng cái cầu thang lên tầng 2 dốc và nhỏ quá, mình không được đi một mình :(. Nhà Bà khác nhà mình ở chỗ có rất nhiều cây xanh, khắp mọi nơi luôn ý. Mình phá thoải con gà mái upps...
Kể ra mình nịnh... cũng hơi bị giỏi. Thức ăn nấu thơm lừng, nên mình rất chi .. hào phóng khen "Ôi, ngon thế!", "Sao món này thơm thế?", "Đây là món gì mà trông ngon thế Dì nhỉ". Thế là được khen tứ tung, mặc dù mình cũng chả ăn gì nhiều hơn hàng ngày :)
Ăn uống xong xuôi, nhà mình được ưu tiên 1 phòng ngủ. Sao mình chả thấy buồn ngủ gì hết trơn ý, mà Bà, Dì, Mẹ thì cứ lăn quay. Chẹp. Chả ai chơi với mình cả. Ra ngoài thì trời rõ nắng. Mà Bà ru thì ngọt ngào. Thế là mình thiếp đi lúc nào không hay.
2h mình bị dựng dậy. Chào cả nhà cháu về Hà Nội. Trên xe mình lại líu lo để mẹ đỡ mệt. Rồi mình xuống ngồi với ông bà đi nhờ xe, vì bà hứa sẽ kể cho mình nhiều chuyện hay. Bà là giáo viên tâm lý mà, nên kể chuyện vào thật đấy. Mình thuộc luôn, không như mẹ kể. Rồi mình tự kể lại, cả nhà khen hết lời, vì mình còn thêm thắt bao nhiêu là hô ngữ, kiểu như "con sói ăn thịt luôn cả bà và cô bé, thế là xong", hay khi bà nói "bà sợ run lên", mình đáp lời rằng "câu chuyện kể về con giun, rất to nhé, rất sợ luôn"...
Loắng một cái là về đến nhà. Mình vẫn thấy thoải mái, trong khi Bà chỉ lo mình mệt. Nhưng mình vẫn tốt mà. Mình thấy đi thế này thật là vui! Khi nào thì ông bà bố mẹ cho mình đi tiếp nhỉ?
À, Dì đã upload ảnh mình posing lên webshots rồi đấy, mời mọi người vào link này http://family.webshots.com/album/573584123FKJALm?vhost=family để ngắm mình nhá. Ai muốn leave comment thì viết vào Guestbook cho mình, vì theme này của Dì chưa hoàn chỉnh đâu. Cám ơn mọi người ạ!
Cheers,
Cún con
0 comments:
Post a Comment