Con gọi bác trong hư vô, trong niềm đau tột cùng.... Bác đã mãi xa, không bao giờ quay lại.
Con đã thầm khẩn cầu, rằng bác sẽ chờ con, cho đến ngày con hoàn thành xong được công việc của mình và lên với bác. Dầu xa, bác vẫn nghe con nói, phải không bác?
Thế mà giờ đây, khi con ngồi viết những dòng tiễn biệt, bác đã nằm trong khung gỗ chật hẹp được 4 tiếng đồng hồ. Nhanh quá phải không bác? Vậy là con không kịp ôm bác lần cuối rồi...
Mai con lên đây, nhưng còn không biết có kịp đưa bác ra đồng không? Trắc trở, chông chênh quá.. Con như thấy vai mình bị đè nặng. Cuộc sống có phải đã quá khắc nghiệt không?
Bác ơi, xin vĩnh biệt bác! Bác ở nơi chín suối bình an!
1 comments:
Chia buồn với mày nhé, dạo này mày có nhiều tâm sự thế, cuối tuần lúc nào rảnh mes tao nhé, đi uống nước tâm sự cái nhỉ.
Post a Comment