Sau 3.5h, cộng
thêm 1 tiếng thay đổi múi giờ, khoảng 5h40, máy bay hạ cánh xuống sân bay
Manila Terminal 3. Nhưng, để lăn bánh được vào đến chỗ đậu mất chừng thêm nửa
tiếng nữa. Để hoàn thành thủ tục hải quan, lấy hành lý, tìm được quầy xe chuyên
chở mình mất thêm gần 1 tiếng nữa. Yên tâm ngồi lên xe, tán phét với cô tài xế,
mình thấy mệt mỏi thực sự. Tự dưng thấy sao mình cô đơn thế này. Và ngủ gục
trên túi đồ. Chỉ mới đi được chừng 3km, xe hỏng. Trời bên ngoài nóng ran. Cô
tài xế bảo mình cứ ngủ đi, cô gọi về trung tâm thay xe khác cho mình. Cũng phải
nửa tiếng sau, sau 1 chập ngủ lơ mơ, mình được đổi xe khác. Rồi cũng tới được
nơi cần tới. Đó là tổ chức Phiddrrah (không nhớ chính xác), ở đó có vài căn cho
thuê. Anh quản lý bảo “Giờ chỉ còn phòng có giường KTX thôi, mày định ở một
mình hay ở chung với người khác?”. Sau khi lên đến nơi, mình chỉ muốn ở một
mình. Thế là chấp nhận mức giá 950p/đêm, tương đương khoảng 500k. Còn nhớ khách
sạn 3* ở SG cũng giá 500k/đêm, mình được phục vụ đủ thứ. Giờ 500k mà thấy đúng
là sinh viên.
Chỉ kịp gục
trên giường (tầng) chừng mươi phút, mình tới trường. Hỏi mấy bà ngồi đó, bà hỏi
“Mày định đi bộ đến trường á?” làm cho mình chùn bước. Mình nhớ cậu hành chính
bảo chỉ khoảng 15’ đi bộ thôi, nhưng để cho chắc, mình chọn phương án gọi xe
ôm. Thực chất là xe ôm, nhưng ở đây, người ta gọi là xe ba bánh (tricycle), vì
họ tự chế thêm bộ phận như xích lô gắn vào bên hông mô tô, có thể chở tối đa 3
người (nhưng mình thấy 1 mình ngồi là đủ). Để cho chắc, mình hỏi ông già trông
coi nhà thờ, ông bảo mất chừng 15p. Nhưng đến lúc hỏi, mấy cậu tài hét 25p.
Mình không đi, quyết đi bộ. Ra đến cổng sau của khu nhà, lại hỏi cậu bảo vệ. Cậu
lại gọi cho mình xe ba bánh. Lần này họ hét những 30p nhưng vì nể tình tốt của
cậu bảo vệ, mình đành ngồi lên, coi như “mày dạy chị bài học”. Thực sự từ đó,
xe chỉ qua đường là tới ngay cổng trường, đi thêm chừng 800m nữa là vào đến
nơi. Đúng là đồng tiền bỏ ra để học … hơi đắt.
Đến nơi, sau
khi ôm xã giao cậu hành chính tên Wesley, mình bắt đầu đưa cho cậu ý toàn bộ giấy
tờ. Rồi cô Karen, điều phối viên chương trình, thủng thẳng nói “Còn 1 bạn nữa đến
muộn, chừng giữa tháng 7, nên mày phải chờ bạn ý để học”. Mình ngã ngửa. Chả lẽ
lại chửi chúng mày đúng là đồ điên, giục tao đi thật nhanh, rồi đến đây bắt tao
chờ 3 tuần. Nhưng quá mệt, nên thôi, về. Trên đường về còn cố ghé KFC ăn
hamburger. Và ngủ một mạch đến chiều, dẫu giấc ngủ không trọn vẹn. Thế là gần hết
1 ngày. Trong khi phải tìm được nhà trọ trong 2 ngày. Mình bắt đầu rối. Phải bắt
đầu từ đâu không biết nữa. Không biết một bạn Việt Nam nào. Không biết một bạn
nào trong lớp. Mọi thông tin đều là con số 0. Cậu làm hành chính thật là không
chuyên nghiệp. Bắt đầu từ những bác bảo vệ của nhà trọ, rồi cả khu nhà, mình
lang thang vài tiếng trên đường lớn (Katipunan) mà không tìm được cái nào. Mệt
và mỏi, mình về nhà trọ. Có wifi, mình gọi điện về nhà. Cũng nói chuyện được với
cả nhà, nhưng hầu như không có thông tin nào mới.
Một điểm hết
sức không thích ở đây là cái sự muỗi. Muỗi và ruồi nhiều không thể tưởng tượng
được. Chứng tỏ an toàn vệ sinh đất nước này rất kém. Ngày còn ở nhà, mình có về
quê cũng không bị muỗi đốt nhiều thế này. Đợt trước lên Sơn La, muỗi cũng nhiều,
mà mình bôi tinh dầu xả, muỗi té hết. Thế mà ở đây, chỗ nào có tinh dầu thì muỗi
tha. Tưởng như lỗ chân lông nào không có tinh dầu là muỗi xông đến liền. Muỗi ở
đây nhỏ, trông cứ tưởng muỗi đực, nhưng đốt liên tục, đốt ngay cả khi mình đang
chuyển động không ngừng. Có lẽ mình sụt cân ở đây vì ăn thì vớ vẩn, còn muỗi
thì đốt thật.
Buổi tối kết
thúc với món mỳ xốt spaghetti. May mà mượn được cái bát của nhà ăn, được thể lấn
tới xin tiếp nước nóng úp mỳ. Kể ra họ cũng tốt, muốn gì cũng được đáp ứng. Mỗi
tội giá trọ hơi đắt. May nước cũng hơi ấm.
Ngủ thôi nhỉ.
0 comments:
Post a Comment