Tình yêu
Tình yêu mong manh một cách kỳ lạ. Em quen anh đã gần 2 năm, yêu anh được gần 6 tháng, xa anh đã gần 2 tháng. Có ai bảo khi yêu nhau em nông nổi, vì em cũng đã sắp vượt qua ngưỡng 30. Có ai bảo khi yêu em dại khờ, vì em cũng đã không phải mới đắm mình trong không gian tình yêu. Có ai bảo khi yêu em hờ hững, vì em cũng đã chăm sóc, chiều chuộng anh hết mình.
Nhưng anh thì bảo khi yêu em chưa chín chắn, vì em vẫn còn cái nhìn của thuở 20, cái thuở đầy lãng mạn nhưng ít hướng về tương lai. Nhưng anh thì bảo khi yêu em chưa đủ khôn ngoan để kéo anh vào lòng, vì anh muốn đắm chìm trong thế giới sẻ chia, còn em lại chưa mở lòng đón nhận những sẻ chia ấy. Nhưng anh thì bảo khi yêu em chưa đủ ân cần, tận tâm để thay đổi, để hai chúng mình có thể hòa làm một.
Anh bảo sự chơi vơi ấy của em khiến anh không còn thấy chỗ dựa để cùng bước tiếp.
Và anh bước đi, một mình, để em lại trong những bản tình ca buồn bất hủ, những đêm không ngủ và những giọt nước mắt đắng cay...
No man, no cry...
A sad week
4h kém...
Chợt thức giấc. Bật đèn để xem giờ thì đèn không lên. Đành ngồi dậy lấy điện thoại xem giờ. 1 tin nhắn pending. 1 tin nhắn buồn...
Lên giường nhưng không sao chợp được mắt. Tim đập nhanh hơn và lòng nặng trĩu.
7h15...
Chuẩn bị đi làm. Thấy cháu đang nghịch lọ dầu bóng tóc nhưng không cản được. Choang! Cái lọ vỡ tan...
Mình bắt đầu một tuần mới đầy không may mắn.
Hãy bình tĩnh & cam chịu nhé mình ơi...
Chuyen dan ba
Không biết lúc ông trời tạo ra cái đó cho đàn bà có ý gì? Chẳng lẽ chỉ để gây khó dễ cho cánh chị em chúng ta? Nhiều lúc thật bực mình, vì thấy quá bất công. Vì sao khi dựng vợ gả chồng, đàn ông không còn là trai tân thì chẳng ai nói gì nhưng phụ nữ không còn trinh trắng thì lại ồn ào vô số chuyện? Còn với riêng tôi, càng tức hơn là dù ai nấy đều lặng thinh nhưng tự trong lòng tôi lại thấy không thể bỏ qua.
Cho tới lúc này thì đã có ba người đàn ông ghé qua thăm viếng đời tôi. Người tôi yêu đầu tiên tên là Khang, hơn tôi bảy tuổi. Khi quen anh tôi mười chín, một con bé vừa thi đỗ đại học, còn anh đã là nhân vật nổi tiếng ở trường về đẹp trai, về viết văn hay và còn là chủ tịch hội sinh viên...
Vào học kỳ hai năm thứ nhất, tôi và Khang chính thức yêu nhau, song anh vẫn luôn coi tôi như một đứa con nít. Trong ba năm tình yêu, hành động táo tợn nhất của chúng tôi là hôn nhau. Tôi không biết anh giữ gìn vậy là vì có trách nhiệm, vì quan niệm cổ điển hay vì không muốn làm tổn thương tôi. Hoặc thực chất là anh chẳng ham muốn gì cái thân xác được cả trường coi là đẹp đẽ của tôi?
Mùa hè năm ngoái Khang sang Mỹ, mảnh đất anh ôm mộng được đến từ nhiều năm qua. Điều khiến tôi bứt rứt là khi ra đi Khang chẳng dặn dò gì lại, thậm chí tôi cũng không biết nổi rút cục anh sẽ có ngày trở về hay không. Nhưng khi đó tôi thấy việc này chẳng có gì quan trọng, bởi chỉ hè sang năm là tôi tốt nghiệp và sau khi Khang đi Mỹ, tôi đã bắt đầu làm thủ tục đi Canada. Tôi muốn đợi khi sang đó mới báo tin, để cho anh bất ngờ. Có mảnh bằng thạc sĩ ở Canada chuyện tôi vào Mỹ sẽ dễ dàng hơn.
Đúng lúc tôi đang lên kế hoạch cho cái tương lại ngọt ngào đó thì vô tình biết được mục đích thật sự của Khang đi Mỹ chính là vì cô người yêu cũ của anh đang ở đó. Thì ra trong suốt ba năm yêu tôi anh vẫn không hề lãng quên cô ta. Nước mắt đầm đìa, tôi gửi e-mail cho Khang, kể lại tất cả những gì tôi biết. Khang không chối. Trong điện thoại, tôi trách cứ anh tại sao lại phải giấu diếm vậy, không yêu tôi thì cứ nói, cần gì phải dối trá tôi suốt hai năm qua? Có lẽ phát chán vì bị tôi hỏi dồn, Khang bẻ lại: "cần gì phải nóng nảy, anh cũng đã làm gì có lỗi với em đâu?"
Tôi lặng người đi. Thì ra suốt hai năm qua anh không hề động đến tôi cũng chỉ vì chuẩn bị cho bước rút lui hôm nay. Cuối cùng tôi cũng chả còn lý do gì để làm ầm ĩ lên nữa.
Thế là Khang, trung tâm cuộc sống của tôi, đã bỏ tôi mà đi vì lý do thế đay. Tôi mong ước anh hồi tâm chuyển ý bởi những ngày tháng không có anh, tôi sống vật vờ, không mục tiêu, không động lực. Đi Canada với tôi giờ đây chẳng còn ý nghĩa. Bạn bè đều thương vì biết tôi bị cú sốc quá nặng với Khang. Điều đó hiển nhiên. Tôi cũng cảm nhận được sự thay đổi của mình, một thay đổi mang tính sụp đổ.
Chính lúc đó người yêu thứ hai của tôi xuất hiện. Anh tên Mục, bạn quen trên mạng. Trên mạng, tôi coi Mục như người anh trai, mọi chuyện vui buồn gì đều kể ra hết. Anh nghe rất chú tâm chứ không phải đãi bôi hoặc cho qua chuyện, khiến tôi rất cảm động. Do vậy, tôi dần dần có cảm tình với anh, nói chính xác hơn, là cái cảm giác thân thiết như ruột thịt.
Trước khi gặp anh, chúng tôi đều chưa biết hình dạng nhau, kể cả qua ảnh, vì thế cả hai đều có phần kinh ngạc. Riêng tôi thì vẫn tự tin vào ngoại hình của mình. Khi thấy tôi, Mục cười rất quái, nói rằng không ngờ lạ được trò chuyện lâu như vậy với một người đẹp, thật là vinh hạnh. Tôi cũng rất hài lòng về anh. Ba mươi tư tuổi, anh vừa có được vẻ phong trần lại vừa có nét trẻ trung. Đó là điều tôi không ngờ tới.
Hôm gặp mặt là buổi tối cuối cùng trước khi Mục rời Bắc Kinh. Cùng anh ăn cơm tối xong, không hiểu nghĩ lúc đó mà tôi lại nhận lời mời theo về khách sạn anh thuê ở, mặc dù trong lòng linh cảm sẽ có chuyện xảy ra, nhưng dường như tôi lại đang chờ nó xảy ra vậy. Lúc đầu, chúng tôi chỉ ngồi trên ghế trò chuyện, sau đó lời cứ ít dần đi, rồi căn phòng bỗng trở nên im phắc khiến người ta dễ cảm thấy căng thẳng nôn nao. Còn tôi chỉ thấy rạo rực, bụng bảo dạ chắc chắn là sẽ xảy ra điều gì đây, nhất định vậy. Anh chợt nhích đến sát tôi, đăm đắm và ngây ngô nhìn tôi chằm chằm. Người tôi căng ra, tim đạp dồn, thình thịch. Song khi anh ghé miệng định hôn, tôi đã ngoảnh đi, chẳng phải vì ghét bỏ gì, thậm chí còn thích nữa, nhưng bản năng lại cứ phản ứng vậy.
Anh hiểu, lập tức rời khỏi tôi, và hỏi có phải tôi ghét anh lắm? Tôi đáp không phải, chỉ có điều chưa quen với sự biến đổi quan hệ như vậy, bởi đã coi anh như người anh trai rồi. Anh cười, tiếp tục nói chuyện hòng mượn cớ đó làm thay đổi không khí. Ngồi thêm hơn tiếng nữa, tôi bảo dã muộn, phải về trường cho kịp giờ đóng cổng. Xem ra anh có vẻ thất vọng. Thực ra tôi cũng đâu có vui vẻ gì. Rồi cuối cùng tôi vẫn ra về, nhưng chưa ra khỏi khách sạn thì chợt nhận ra để quên điện thoại di động, đành phải quay lại. Khi mở cửa ra, nhìn thấy tôi, anh rất ngạc nhiên. Tôi nói lý do quay lại rồi đi vào phòng. Đúng lúc tôi định đi ra thì đột nhiên anh ôm châm lấy tôi từ phía sau và hôn tôi, nụ hôn khiến tôi run rẩy. Anh hôn và không dừng lại ở đó... Thoạt đầu tôi chống cự, nhưng rồi tôi buông xuôi dần.
Đó là lần đầu tiên tôi cảm nhận mùi vị đàn ông, sự khao khát và sức mạnh của họ. Thật khó có thể chống lại những cái đó, nhất là khi tâm hồn trống trải đang thèm được chiều chuộng, nâng niu.
Tôi bắt đầu phối hợp với anh, tuy vụng về nhưng cũng đủ khơi dậy xúc cảm. Qua lớp cửa kính, tôi nhìn thấy trời đầy sao, ròi lại nhìn thấy người đàn ông nằm bên tôi, một cảm giác kỳ. Đột nhiên anh hỏi: “Người yêu em đã từng… với em lần nào chưa?” Tôi kiêu hãnh lắc đầu. Anh giật bắn mình, hốt hoảng “Xin lỗi, anh thật sự không biết em chưa từng làm tình. Nhìn em, anh không thể nào kìm giữ nổi. Em đẹp hơn anh tưởng tượng rất nhiều”.
Tôi lập tức mặc quần áo, chẳng nói câu nào, bỏ đi, đột nhiên hiểu ra trên đời này chỉ có các đức ông chồng mới coi trọng việc bạn còn trinh hay không, ngoài ra, đàn ông nào trèo lên bụng bạn cũng hy vọng bạn ít nhất từng một lần kinh nghiệm bởi họ sợ trách nhiệm, sợ ràng buộc, đôi khi chỉ là ngại áy náy.
Tôi cũng chẳng rõ nếu lúc đó Mục cứ làm tới thì liệu tôi có mặc kệ? Song anh đã chủ động dừng lại. Như vậy cũng tốt, tôi vẫn còn là trinh nữ. Hôm sau, Mục rời Bắc Kinh. Trước khi đi, anh ta gọi điện cho tôi, nói vài câu xin lỗi giả tạo, đồng thời ngầm rằng đợi khi tôi đã là đàn bà, có thể tới Thượng Hải tìm anh ta. Tôi cười lớn, cười đến mức anh ta hốt hoảng. Tôi nói cần gì phải đi tìm anh ta, đàn ông ở Bắc Kinh đầy. Khi gác máy, cả hai chúng tôi đều không vui.
Rồi qua bạn bè tôi, tôi biết được tin ở Mỹ, Khang không hề nối lại tình xưa với người yêu cũ. Thế là trái tim đóng băng của tôi bắt đầu tan dần. Thậm chí tôi còn quyết định đợi đến hè, khi Khang về nước, tôi sẽ đem tất cả trao tặng cho Khang, dù anh có yêu tôi hay không. Chỉ cần tôi yêu anh là được.
Tháng chín năm ngoái, tôi tham dự một tiệc sinh nhật, quen được Huy. Anh học cùng trường tôi, hơn tôi hai khoá, vào loại người mẫu của trường… Huy thẳng thắn bảo rằng muốn làm bạn thân tôi, và xin tôi cho anh cơ hội. Xem ra Huy nghiêm túc. Nhưng tôi vẫn coi như đùa, nghe xong cho qua. Không ngờ anh theo đuổi thật. Nhưng tôi không chấp nhận. Loại đàn ông như Huy không thể đem đến cho tôi cảm giác an toàn, cũng như không thể có được cảm giác mái ấm.
Một hôm tôi tới nhà Huy chơi. Lúc sắp về thì trời mưa, Huy bèn kéo tôi vào xem video ở phòng khách. Đến khi phim có cảnh sex tay Huy cũng bắt đầu ngọ ngoậy không yên. So với Mục, Huy vuốt ve khéo léo và chính xác hơn nhiều, chỉ trong thoáng chốc đã khiến tôi không chịu nổi nữa. Sau khi giúp tôi cởi hết váy áo Huy dịu dàng hôn khắp người tôi… khiến tôi thấy như mình chấp nhận Huy đến nơi rồi. Đột nhiên tôi nhớ tới Khang, người yêu tôi, bèn đẩy Huy ra nói “Xin lỗi, không được đâu anh, em chưa từng thế này”. Huy ngạc nhiên, nhưng vẫn tiếp tục hôn tô, bảo. “Anh sẽ cẩn thận, sẽ không làm em đau dâu”. Rồi Huy nằm lên bụng tôi. Tôi lăn người đi. Huy cho rằng tôi xấu hổ hoặc sợ hãi gì đó nên cứ tiếp tục, mỗi lúc thêm thô bạo hơn. Tôi đột nhiên hét to. “Anh mà quyết làm bằng được, tôi sẽ kiện anh tội hiếp *”. Huy hoảng hốt ngồi dậy. Tôi úp mặt vào ngực Huy, nức nở.
Lúc đó tôi nghĩ gì, thậm chí ngay cả tôi cũng không hiểu nổi. Thực tế tôi chỉ mang máng hiểu tôi vẫn có cơ hội quay lại với Khang, nhưng một khi biết tôi đã không còn trinh trắng, nhất định anh sẽ gạt bỏ tôi ngay, tôi chắc vậy. Mà dù không là Khang thì với bất kỳ đức ông chồng tương lai nào của tôi, nếu biết được điều đó, tôi sẽ phải năn nói sao đây, khi bị hỏi?
Dần bình tĩnh lại, tôi nói với Huy “Anh có thể động tới bất kỳ chỗ nào, trừ việc biến em thành đàn bà. Nhận lời em đi, được không?” Nhưng ngày sau đó, quả thực Huy rất nghe lời, không hề có ý định chiếm đoạt tôi nữa. Nhưng nếu chỉ hôn hít, vuốt ve thì chính người khổ sở và khó chịu lại là tôi, có khi còn hơn cả anh nữa. Nói thực, thường khi Huy hâm nóng thân xác tôi thì cả người tôi đều thèm được thoả mãn. Tôi đã hai ba tuổi, cái tuổi đã biết khao khát cảm giác được trở thành đàn bà. Nói như vậy, tôi không thấy mình có gì xấu xa cả, bởi cái nhu cầu đó rất chân thành và thực tế, muốn trốn tránh nó cũng đâu phải sự dễ dàng. Song tôi lại sợ sẽ khó ăn khó nói sau này với chồng tôi.
Trong một khoảng thời gian dài tôi rối rắm và đau khổ bởi cái sự vừa muốn vừa sợ đó. Tôi rất muốn giải phóng thân xác mình, muốn được thoả mãn sự thèm khát song lại cũng muốn trong trắng bước về nhà chồng. Một lần, thấy tôi khổ sở vì chịu dựng nỗi giày vò ấy, Huy dí dỏm đùa “Hay là mai em lấy luôn anh, hoặc lấy quách ai đó cho xong”.
Nhiều lúc tôi cũng thấy thật nực cười. Mình tự làm khó mình, rồi đâm làm khó cho cả người yêu mình lẫn người mình yêu. Nhưng tôi bừa bãi sao được, khi chồng tôi dứt khoát sẽ thắc mắc về tấm thân đã “nhuốm bụi” của tôi, và rồi sẽ kéo theo biết bao phiền phức khác. Tôi hiểu rõ, về mặt tư tưởng, tôi giờ đây cũng chẳng trinh trắng hơn những “đàn bà” khác bao nhiêu, thậm chí còn nhiều tà niệm hơn họ bên tôi thực sự không còn muốn làm trinh nữ nữa.
Nhưng tôi không thể không làm.
************
Câu chuyện này là của một người bạn gửi cho tôi. Một người bạn nam.
Hy vọng không chỉ bạn ý đọc và hiểu được cái mong manh của chuyện đàn bà.
Con người cả mà.
Đó là 1 phần tất yếu của cuộc sống.
Mệt!
Ngày ấy anh và em...
Chuyên ngữ 40 năm...
Yêu một người...
Don't worry
Cô Tiên
Mở máy.
Lang thang khắp nơi.
Đọc lời nhắn của bạn bè.
Khóc.
Giá mà có thể đủ mạnh để đập tan một cái gì đó.
Giá mà có thể lôi ai ra để giằng xé.
Giá mà có cô Tiên.
Con chỉ xin có 1 điều ước
Có quá nhỏ nhoi?
Trước giờ đi ngủ...
Thank you
Sinh nhat Me
Tản mạn...
Khó chịu
Hợp đồng cho bọn media thì làm đi làm lại đến cả mấy lần nó vẫn không chịu sửa cho đúng. Toàn lỗi rất chi là nhỏ nhặt. Đường thì xa, lại chuyên không đúng giờ, nên việc tưởng như nho nhỏ ấy lại làm mất đến cả ngày của chúng nó, mà rút cuộc vẫn không được việc gì. Mà mất của chúng nó tức là mất thời gian của mình.
Quảng cáo cho bọn thanh tra thì nó sửa hỏng hết của mình. Lại mất công làm lại từ đầu, chuyển khổ báo, chuyển hình, chuyển text. Đến mệt!
Banner treo dọc tòa nhà cũng gặp tình trạng tương tự. Vì không có phần mềm thích hợp, tụi thiết kế "thỏa sức" vẽ lại theo ý mình, dùng toàn bộ vật liệu cũ, làm cho quảng cáo không ra đâu vào đâu. Gửi mail thì không nhận được. Gửi lại thì đi vắng. Gọi điện thì không trả lời. Đến giờ cũng chả biết thằng ku đã nhận được chưa nữa.
Vẫn là liên quan đến thiết kế. Lãnh đạo nói làm thêm 1 thiết kế chỉ dẫn cơ quan thuê trong tòa nhà. Có nhiều cách để làm việc này. Nhưng lựa chọn phương án nào tối ưu thì phải discuss. Rõ ràng mình đã chỉ ra những yếu điểm trong phương án do lãnh đạo đưa ra, nhưng lãnh đạo không chịu thừa nhận, khăng khăng cho rằng cách đó văn minh, còn cách khác tệ hơn nhiều. Cứ tưởng tượng thế này nhé: Tòa nhà thì có nhiều tầng. Giả sử cơ quan ABC dùng tới hơn 1 tầng trong Tòa nhà. Giả sử họ có lễ tân. Theo bạn, lễ tân sẽ ngồi ở đâu trong số những tầng ấy? Tầng đầu tiên? Tầng thứ hai? Tầng trên cùng? Có thể ở bất kỳ vị trí nào. Nhưng theo lẽ thường tình một cách rất thường tình, lễ tân sẽ phải ngồi ở vị trí tiếp xúc đầu tiên với khách, nghĩa là tầng đầu tiên. Họ chính là người quản lý lượng khách của cơ quan. Vậy thì, chắc chắn cơ quan đó phải đảm bảo mọi người khách qua lại sẽ được lễ tân "biết mặt đặt tên" một cách thuận lợi nhất rồi. Theo cách hiểu như thế, một người khách muốn lên một bộ phận nào đó trong cơ quan ABC sẽ được lễ tân tòa nhà chỉ đến đâu? Đến phòng đó trực tiếp hay đến lễ tân cơ quan? Nếu đến phòng cụ thể, thì cần gì lễ tân cơ quan? Nếu lên đến tầng cần lên, rồi tại đấy có bảo vệ đề nghị xuống tầng của lễ tân để đăng ký, thì hỏi bạn sẽ nghĩ gì? Giả sử tầng đó và tầng lễ tân cách nhau đến gần chục tầng thì chuyện bạn không chửi thầm là một chuyện lạ. Hơn nữa, cơ quan đó phải nuôi tới bao nhiêu bảo vệ ở mỗi tầng để có thể nhắc nhở khách quay xuống lễ tân đăng ký. Mà còn nữa, nhân viên lễ tân tòa nhà sẽ phải nhớ rất nhiều phòng ban của rất nhiều cơ quan trong tòa nhà. Và, cái bảng chỉ dẫn sẽ phải phức tạp thế nào nếu có đến 3 cơ quan trong cùng 1 tầng?
Ngược lại, nếu lễ tân chỉ bạn đến đúng tầng có lễ tân cơ quan thì mọi việc kia đều có thể giải quyết được. Việc chỉ dẫn ngoài bảng theo đó cũng đơn giản hơn, chỉ cần lựa chọn gộp nhiều tầng cùng 1 dòng và ghi "Tầng ... - ...: ABC" hoặc lặp lại chữ đó ở từng tần, đề phòng có trường hợp cơ quan đó muốn mở rộng/thu hẹp lại.
Mình có nói lộn tý nào không nhỉ?
Cuối cùng là một việc không thuộc thiết kế. Đó là con Nokia đáng yêu của mình bị cháu cho nhảy xuống đất. Hậu quả là gọi điện chỉ nghe được 1 chiều. Đem đi sửa thì ông anh cho thợ chữa. 1 ngày không thấy gọi. 2 ngày không thấy gọi. 1 tuần thì mình gọi. "Đứt mạch main". Nói chung là bó toàn thân! Lần trước mình đã bị vụ mp4 rồi. Giữ của mình hơn 1 năm, lúc nào cũng nói chữa xong rồi, nhưng cuối cùng mình đến mới đưa cho thợ chữa. Qua 2 ngày, "âm thanh hỏng rồi, không chữa được" được công bố. Mình cầm lại con mp4 trong tay mà xót xa không nói nên lời. Xước xát, trầy dơ. Không còn là 1 con mp4 đẹp đẽ kỷ niệm nữa.
******************
Chắc tuần này không có gì tốt đẹp cả. Nhưng mình phải nín nhịn trước mọi sự việc. Mình đang học thói kiên nhẫn và bình thản!
What should I do to marry a rich guy?
WWW.
4 years old
Vietnam Value
Tự sự
Những lúc như thế này, con người ta thường dựa vào ai đó, điều gì đó để sống, để tồn tại...
Tôi đã tìm về Trịnh Công Sơn với những bài hát của ông, lời tự sự của ông để tìm chốn yên bình trong cuộc sống:
- Người ta sống trên đời quan trọng nhất là tấm lòng. Không có tấm lòng thì không thể tồn tại được trên đời, cho dẫu đôi lúc tấm lòng cũng chỉ để gió cuốn đi.
- Ru như thế không phải là ru em mà thực chất là tôi tự ru tôi, tự ru để thanh lọc tâm hồn không vương một chút oán hờn nào, cho dù bị phụ rẫy.
- Cái chết chẳng qua cũng chỉ là một sự đùa cợt sau cùng của sự sống.
- Đau ốm chỉ là sự tạm dừng chân trong cuộc hành trình về phía trước.
- Đừng để ngộ nhận réo gọi thêm ngộ nhận. Đừng để những vết ố của lòng tỵ hiềm di căn trên niềm tin.
- Có những ngôi nhà nền móng không vững chắc nên sụp đổ. Có những khu vườn gầy guộc vì thiếu phân bón. Đừng làm nặng thêm những gì đã quá nặng bởi tâm trí ta sẽ bị nặng thêm dưới gánh nặng ấy. Hãy biết lãng quên và để lại đằng sau những gì không thể cùng ta đồng hành về phía trước.
...
Ban oi
My 2nd visit to Singapore
Đoàn mình đi lần này có 16 người, trong đó có H. là đứa "cùng hội cùng thuyền", vì thế, 2 thằng suốt ngày đi với nhau, khiến cho cả đoàn "một phen hiểu nhầm". Nào là "sau chuyến này, 2 đứa thành đôi", nào là "sao H không gọi điện cho người yêu, mà bên này suốt ngày đi với G?", nào là "sao lại gọi là thằng, phải gọi là bạn chứ?"... 2 thằng cười xòa. Có gì mà phải thanh minh nhỉ?!?
Lần này đi, mình chỉ thích đi thăm 2 nơi, đó là Jurong Bird Park và Botanical Garden. Mình đã định bụng tách đoàn để đi 1 mình nhưng nghĩ không ổn nên cùng đi. Quả là lãng phí. Ai lại xem vườn chim mà đi bằng tàu điện, nhìn từ trên cao, chả thấy gì hết trơn. Lãng phí cả gần 30S$. May mà đi thăm vườn lan chỉ có mỗi 2 thằng, cứ gọi là rì lách. Thực ra, lan của Sing cũng chả khác gì của Thái hay VN, có điều, họ xây nó thành 1 vườn hoa nên trông rực rỡ. Mình nghĩ, lên Đà Lạt vào mùa hoa nở (hình như mùa này thì phải) thì cũng đẹp không kém.
Lần này đi, mình có cơ hội ăn nhiều bữa "cơm tour". Nghe chị hướng dẫn viên món nào cũng khen hết cỡ, nhưng đến khi ăn thì không ăn nổi. Đặc sệt đồ tàu, toàn dầu với mỡ. Đúng là "cơm tour"!
Tiếc nhất là không được gặp Agus. Không hiểu hệ thống khách sạn ở đây thế nào. Mình gọi điện đến khách sạn của Agus thì họ không cho nhắn lại, mà cứ kết nối đường dây để mình nhắn trực tiếp. Mà mình thì không biết Agus ở phòng nào. Hóa ra Agus lại check in với tên của lãnh đạo. Bó tay. Trong khi đó, Agus gọi điện đến khách sạn của mình cũng bị trả lời rằng ở đây không có ai tên như vậy, nhắn tin vào máy chị Hương thì không thấy nhận hoặc không thấy trả lời. Nói chung là bó toàn thân! Mãi đến hôm nay Agus mới về, hỏi ra thì anh mang quà cho mình mà không gặp. Tiếc quá mất thôi!
Mình định bụng sang đây shopping nhân thể mùa sale. Nhưng Sing sale sớm quá, giữa tháng 7 đã hết mất rồi. Mặc dù ở mọi nơi đều tìm thấy mặt hàng sales nhưng giá thực sự ở trên trời, mình không afford được, thi thoảng nhặt "cổ phiếu lẻ" thôi. Không sao, thế cũng ổn, nhất là 2 cái vòng của Mark & Spencer, màu nâu đẹp tuyệt. Chẹp chẹp! Bổ sung vào bộ sưu tập vòng cổ rất dày của mình thêm 2 chú.
Lần trước đi Sing nói nhiều quá, lần này chả có gì khoe hết. Có 2 bộ sưu tập, một là hoa, hai là cảnh, tặng mọi người xem vậy:
http://home-and-garden.webshots.com/album/573769123iPGzKE
http://travel.webshots.com/album/573792291LzWCnh
Enjoy!
********************
Ai có comment xin mời vô Guestbook nha. Xin cám ơn!
24 Things To Always Remember
Your presence is a present to the world.
You are unique and one of a kind.
Your life can be what you want it to be.
Take the days just one at a time.
Count your blessings, not your troubles.
You will make it through whatever comes along.
Within you are so many answers.
Understand, have courage, be strong.
Do not put limits on yourself.
So many dreams are waiting to be realized.
Decisions are too important to leave to chance.
Reach for your peak, your goal and you prize.
Nothing wastes more energy than worrying.
The longer one carries a problem the heavier it gets.
Do not take things too seriously.
Live a life of serenity, not a life of regrets.
Remember that a little love goes a long way.
Remember that a lot … goes forever.
Remember that friendship is a wise investment.
Life’s treasure are people together.
Realize that it is never too late.
Do ordinary things in an extraordinary way.
Have hearth and hope and happiness.
Take the time to wish upon a start.
AND DO NOT EVER FORGET ….
FOR EVEN A DAY
HOW VERY SPECIAL YOU ARE !
Về Phú Thọ
Tâm bình an
Next step
Tình yêu ơi sao quá xa...
Cho tới lúc “giọt nước tràn ly”, anh nói lời chia tay trong sự ngỡ ngàng và thẫn thờ đến tột cùng của tôi. Với vài ba lý do lãng xẹt, anh biết tôi không tin đó là nguyên nhân khiến anh rời xa tôi. Cho đến giờ đã gần 5 năm trôi qua, dù đã bao lần chất vấn bản thân, tôi vẫn chưa thể nào tìm ra lời giải đáp cho kết cục ấy. Bạn bè anh, bạn bè tôi, tất cả đều không hiểu nổi vì sao. Gia đình anh cũng không biết chuyện gì đã xảy ra. Cũng có người đã từng gợi ý giúp tôi hỏi anh về câu chuyện đấy, nhưng tôi chả thể bao giờ quên câu nói của anh “Nếu anh đã quyết định làm việc gì, thì sau này dù có biết mình sai, anh cũng không bao giờ quay đầu lại”. Trong cuộc sống, tôi can đảm bao nhiêu, thì đứng trước câu chuyện tình yêu, tôi e sợ bấy nhiêu… Tôi không dám làm gì hết để níu kéo anh quay về. Vài ba nỗ lực nhỏ nhoi chẳng mang lại kết quả gì. Và tôi đã chùn chân lùi bước, để mặc mình trong nỗi quạnh vắng cô đơn… Cuộc sống của tôi, dù khá thành công như nhiều người từng nói, vẫn luôn có một mảng khuyết vì anh đã xa rồi. Dù cho nhiều người biết cả anh và tôi đều nói rằng, tôi may mắn vì xa anh ấy, vì anh ấy còn trẻ mà đã uống rượu quá nhiều, hay rằng anh ấy không xứng với tình cảm của tôi, hay rằng trình độ của anh không thể bằng tôi được, nhưng, điều không may là hình ảnh anh ấy còn nguyên vẹn trong trái tim tôi, dẫu ở nơi nào, hình ảnh nào cũng gợi cho tôi nhớ về anh ấy. Tôi không đòi hỏi ở một con người sự tròn vẹn, vì bản thân mình còn quá nhiều khiếm khuyết. Tôi chỉ mong anh ấy hiểu rằng, với tôi, anh ấy là tất cả. Tôi sẵn sàng hy sinh cuộc sống, sự nghiệp của mình để anh ấy thênh thang trên con đường sự nghiệp. Cuộc sống là cả quãng đường gian nan học tập, nhưng không phải là không thể học được những điều mình muốn. Dẫu rằng còn nhiều điều chưa biết, tôi vẫn có thể học nó để làm anh vui lòng.
Đã bao người đến rồi đi vì họ không thể thay thế được anh trong trái tim tôi. Đôi lần tôi tự hỏi “Hay trái tim mình hóa đá?”. Đã thử dùng lý trí để át đi phần con tim yếu đuối, tôi đành chịu thua. Cuộc sống không có sự cân bằng giữa hai cực điểm ấy đã đẩy tôi đến ngày hôm nay, khát khao sự trở về của anh trong tuyệt vọng…
Tôi không biết phải làm gì để vượt qua điều này như nhiều điều gian nan khác mà tôi đã từng vượt qua. Hãy cho tôi lời khuyên nếu bạn có thể…
1 year anniversary of PLAY DAN
Hôm qua cả lũ đã kỷ niệm 1 năm nhóm PLAY DÂN thành lập (nhân tiện kỷ niệm sinh nhật Hùng Bùi đã đến ngưỡng 30 xuân xanh :))
Hẹn hò từ 8h, nhưng phải đến 9h kém cả lũ mới lên đường. Trước tiên là quán Phở Thìn trên phố Lò Đúc, vừa nóng, vừa đông, vừa ... không sạch, vừa ... không lịch sự :( . Kế đó là màn sữa chua "mềm" phải "đào mãi" mới lên. Xong rồi, tèn tén ten, mình tiến thẳng sang Gia Lâm, qua một loạt nhà nghỉ vẫy tay chào mời, cả lũ rẽ vào "Vườn quê An Khánh". Thở phào nhẹ nhóm là thằng Quân, vì nó chỉ sợ hồ này "sập tiệm" mà chưa kịp tháo biển hehe
Thuê 5 cái cần, ai cũng ti toe sờ vào một tý. Thằng Hùng Phùng hỏi bọn nhà câu xem có dịch vụ móc mồi không, em bé thản nhiên trả lời "Anh chị cứ làm thôi ạ, em không có NHU CẦU" =)) =))
Lại nói chuyện câu cá, ai cũng ti toe sờ vào 1 tý, nhưng chả thằng nào làm ăn nên hồn, một phần vì không có tinh thần câu cá, phần nữa vì không sát cá, nhưng phần lớn nhất là vì cá ở đây được "huấn luyện" chỉ rỉa mồi chứ không cắn sâu vào mồi. Mà tuyền cá có chiều dài = cả đốt ngón tay ak ak. Chắc nhà câu ái ngại cho khách câu, lỡ có câu được cũng đành thả xuống, vì muốn đem về thì phải trả tiền, mà để lâu thì chắc cá "ngợp", cá chết. Phải cảm ơn nhà câu chứ nhỉ?
Công nhận ăn ở đấy rẻ. Chưa kể đến khoản an toàn vệ sinh thực phẩm, cả lũ 10 thằng ăn uống hết có triệu ba, mừ những 3 con cá trình, mỗi con 1,2kg, vị chi 3,6, vừa nướng vừa làm sáo chuối đậu, ăn mãi không hết, ăn xong lại phải đi dạo ... cho nó tiêu.
Phải đến hơn 2h, cả lũ ... ngễu nghện... ra về, vô X-men làm quả ca rào ô ký. Cơ mà đông, dạt tạm sang hàng xóm láng tỏi, nhà bước vào thấy hôi rình, cách âm có cũng như không, nghe hết cả làng xóm ... hét, âm thanh to át hết cả tiếng bom. Mình ăn hôi mấy quả đầu, rồi chuồn sớm, nên chả bít hậu sự thế nào, chỉ thấy sáng nay Mai Trang kêu 2 thằng tiếp tục sát phạt nhau bằng tiền của thằng Quân =)) trước khi chia tay hoàng hôn. Của thiên trả địa mà!
Được ngày xả xì trét, VUI!
Test
Bac Kinh du hy
Đừng tưởng mình đi tour. Mình đi hội thảo.
Trước khi đi, thằng bạn có nói sau chuyến đi Thượng Hải, rằng nói không ngoa thì Việt Nam cũng phải ít nhất 100 năm nữa mới bằng Trung Quốc bây giờ. Mình cười "hiền" và không tin lắm.
Thế rồi mình đi. Mình ngạc nhiên thật sự. Vì có thể bạn mình nói đúng. Thậm chí còn hơi "nhẹ".
Có thể nói đường phố Bắc Kinh không khác gì đường phố Châu Âu. Rộng rãi, sạch sẽ, phủ đầy hoa. Thời tiết hanh khô càng làm cho nó bóng mượt hơn. Có lẽ, vì mình thích hoa nên Bắc Kinh chiều lòng mình. Mình thích cái cảm giác mỗi sáng dậy, thả bước một mình, hít chút hơi sương, tắm trong chút nắng, nghe rõ tiếng lá xào xạc, tiếng chim gọi bạn, tiếng bước chân vội vã trên đường. Và, lặng trong đó là những cánh hoa vẫy chiều theo gió, mơn trớn như làn môi mỏng của thiếu nữ. Những khoảng khắc ấy, mình cố ghi lại, cảm nhận và nuốt vào bên trong, như sống cùng nó, thở cùng nó. Thiên nhiên của cuộc sống. Cuộc sống trong lòng thiên nhiên.
Những tấm ảnh ấy, mình có thể xem ở đây, mượt mà như bài tình ca buổi sớm
http://travel.webshots.com/album/572201114EWnTiF?vhost=travel
Bạn bè nói mình nghiện hoa. Cứ hoa ở đâu là mình như bị cuốn theo để chụp. Nhưng cũng đáng phải không?
Mình còn chưa upload được ảnh landscape và ảnh mình với các bạn, hẹn mọi người dịp sau!
Shopping
Nhân ngày giỗ tổ Hùng Vương, dì cháu và mẹ cháu cho cháu đi hanging around, vừa để "mở mang tầm mắt" vừa "sắm sanh" vài thứ cho mùa hè. Chả là loạt quần áo mẹ cháu mua cho năm ngoái giờ đã cũn cỡn hết cả
Đầu tiên cháu ghé thăm Kico ở đường Trấn Vũ, thửa 1 cái váy và 1 bộ đồ chơi, tranh thủ mẹ cháu đang ngắm cái áo ở Made in Vietnam, cháu chạy nhảy tung trời với chú trông coi cửa hàng. Các chú cũng "lắc đầu" nguây nguẩy vì "Cháu nghịch quá!"
Quay trở lại, cháu qua lăng Bác. Cháu bảo "Wow, lăng Bác đẹp thế! Mẹ cho con vào nhé!". Hì hì, vào sao được, đứng ngoài chụp cái ảnh báo cáo Bác thôi con nhé. Gặp mấy ông tây đi ngang qua, cháu sợ nhưng không dám nói gì. Ông ý đứng cạnh cháu để chụp ảnh, và cháu, để tỏ ra không sợ, vẫn một tay giơ lên "làm hàng", tay kia "đút mũi" cho nó thêm tự tin:
Ông ý đi rồi, cháu mới "thể hiện", như đây này:
Tiếp đó, cháu ghé chân chụp ảnh với ông Lê nin. Cháu thik lắm vì chỗ ông Lê nin đứng rộng rộng là, cháu chạy nhảy không vướng víu gì nữa. Lại có mấy anh chị đùa nghịch ở đấy, làm cháu cứ thik mãi không thôi...
Cháu đang phân vân không biết chọn Vincom hay Tràng Tiền Plaza là điểm đến thứ hai thì trời đổ mưa, đành ghé luôn vào Tràng Tiền. Điểm thích nhất ở đó, theo cháu, là bấm cầu thang máy, ghé thăm cửa hàng Hikosen Kara và cửa hàng đồ chơi trẻ em trên tầng 3. Dì cháu chắc chắn là mấy người trông coi cửa hàng đó thấy không hề dễ chịu chút nào, vì cháu sờ hết cái nọ đến cái kia, dì cháu lo ghi hình và mẹ cháu lo "tìm hiểu chức năng" mặt hàng, sau đó say goodbye vì chả có cái gì thik hợp. . Đúng ra là cuối cùng dì cháu cũng mua cho cháu được 1 bộ đồ yếm ở Kara cực kỳ cute, mặc dù giá cả chẳng cute chút nào. Bù vào đó, tới các shop local khác, cháu mua đồ ... thoải con gà mái luôn, tốc độ rút tay ra vào ví của dì cháu cũng theo đó ... tăng vùn vụt
Cháu tranh thủ chụp mấy cái ảnh ở đây, sau để lưu truyền cho hậu thế. Chậc, dạo này cháu biết chụp ảnh thì phải điệu thế nào rồi, điệu chảy nước luôn, có điều, mẹ cháu dạy mỗi một điệu nên các cô chú sẽ chỉ nhìn thấy cháu trong 1 dáng duy nhất thôi hì hì
Cuối cùng là đến màn ăn trưa, bún măng ngan ạ, có tý thôi mà cũng đến nửa tiếng mới cuốn gói ra về được.
Thôi, cháu đi ngủ khì. Shopping thật là mệt, nhưng cũng thú vị đấy. Lần sau cháu lại đi nhé!
Entry for March 17, 2009
Hix, hôm qua đi họp, bùn ngủ quá nên làm cốc cafe... Phải nói là hiệu nghiệm thật, hiệu nghiệm đến tận 1h sáng, vì thế nên mới có 1 bài viết mới cho blog... bài viết lãng xẹt...
Lâu rùi mình không update blog, thú thực là có những lúc cũng hý hoáy vào, hứng kéo mãi chả lên, lại đóng cửa bỏ đấy. Comments thì toàn ads vớ vẩn, toàn xì pam, bực hết cả miền... Dek vào nữa
Dạo này chả muốn làm gì cả, hình như mình bắt đầu biết... chán. Thèm có anh ở bên...
Bạn bè cưới lắm thế không bít, bỏ mình bơ vơ...
Cái đầu đơ đơ nên viết những dòng lơ ngơ. Ai mà đọc đến tận chữ này thì còn lơ ngơ hơn mình hơ hơ...
Entry for February 19, 2009
Entry for February 08, 2009
Lâu lắm mới ngồi với nhau lâu thế...
Bao biến cố của cuộc đời đã đi qua, đọng lại trong nhau vài dòng ngắn ngủi...
Quen hay lạ cũng là do mình, buồn hay vui cũng là do mình, hay hay dở cũng là do mình...
Hãy quen với những điều lạ, hãy vui với những điều buồn, hãy biến những điều dở thành động lực để đạt được điều hay hơn.
Tất cả sẽ bắt đầu, khi bạn khoác trên mình một chiếc áo mới. Hãy làm cho mình đẹp hơn với chiếc áo ấy, bạn ơi!
Bản Nocturne của Chopin sẽ làm bạn thanh thản, ánh sáng cây nến sẽ cuốn đi những âu lo, chỉ còn lại hạnh phúc bên đời.
Thân tặng bạn tôi, người sinh ngày 20/05/79.
Mot tuoi nua...
Nhóm mình tụ tập rồi đi ăn ngoài. Năm nay đứa nào có con nhỏ cũng cho đi, bọn nó hò hét phát sợ nhưng bù lại cũng vui. Chỗ hát karaoke thì hơi tệ nhưng mà rồi cũng xong. Chủ yếu là gặp bạn bè bù khú, cho trẻ con giao lưu. Tiếc là Cún lại ko chơi với bạn nào, nên kế hoạch để cả nhà Cún đi cùng lại không thành
Sáng nay cũng là sáng đầu tiên đi làm sau năm mới. Ở đây cơ quan có truyền thống tặng hoa và quà cho tất cả những người sinh nhật trong tuần. Hôm nay mình được "vinh dự" "lên bục", mặc dù đã muộn mất 1 ngày , cũng thấy vui vui. Vui hơn là được mọi người "nhớ", nên khi mừng tuổi thường được phần "thêm để mua hoa mừng ngày sinh nhật" . Sự khác biệt là ở chỗ ấy chứ!
Buổi trưa cùng đám "play" dân đi hát karaoke "kèm phở", phát hiện thêm bao nhiêu tài năng ca nhạc. Hóa ra dân xây dựng cũng nhiều tài phết đấy, , mỗi tội nhiều khi ăn nói hơi "thô bi lô" tý thôi
Tiện thể tổng kết tý ty về lời chúc mừng sinh nhật, đầu tiên là của 1 người bạn nước ngoài, muộn nhất là của "người tình trăm năm", "bất ngờ" nhất là từ 1 người đồng nghiệp, xa nhất là của người anh từ Litva.
Cảm ơn những người bạn tôi, nhóm G9 đang mong từng ngày có thêm thành viên mới, cảm ơn bác Hằng, Dũng, Ali, anh Thành, em Trang, Tanding, những người bạn vẫn luôn nhớ đến tôi, cảm ơn Chipie đã gửi lời chúc mừng theo gió, cảm ơn Đức đã cho tôi niềm vui bất ngờ, cảm ơn nhóm "play" dân đã sẻ chia với tôi phút giây hạnh phúc, và cảm ơn "người tình trăm năm" của tôi đã bên tôi như vốn từ xưa đã thế...
Một tuổi mới, thêm một nếp nhăn, thêm âu lo vắt lên cuộc đời, thêm hoài bão và khát vọng nung nấu con tim, nhưng cũng thêm những niềm vui len lỏi tâm hồn, thêm sự chín mùi trong đầy những trải nghiệm. Cuộc sống cho và nhận như từ ngàn xưa vẫn vậy. Ta bước thêm trong đời một bước đi...
3 Feb 2009