Duong nhu moi thu deu dang niu keo toi o lai... Tai sao the nhi? Co phai do toi khong? Cung chang biet nua, nhung duong nhu toi khong muon no van vay... Thay long kinh kho ta qua, phan van, boi roi, dung dang...
Mong rang "ngay mai troi lai sang..."
Silent river runs deep...
Duong nhu moi thu deu dang niu keo toi o lai... Tai sao the nhi? Co phai do toi khong? Cung chang biet nua, nhung duong nhu toi khong muon no van vay... Thay long kinh kho ta qua, phan van, boi roi, dung dang...
Mong rang "ngay mai troi lai sang..."
Font chữ chuối quá... Hay mình chuối nhỉ? Mất bao nhiêu thời gian, mà lại bực mình nữa chứ! Một ngày không đẹp trời tý nào
Chẳng biết bác Hồng Đăng dùng dấu gì cho hai câu cuối cùng, nhưng mình thì lại muốn dùng dấu chấm than, hỏi và chấm than. Cái nông nàn của hoa sữa khiến cái buồn man mác của mùa thu đang quay đi chợt khựng lại, như vấn vương nhìn về chốn cũ. Nhẹ nhàng nhưng vẫn sâu thẳm, đắm đuối khôn nguôi... Lời nói da diết như muốn níu kéo chút gì còn lại của mùa thu, của tình yêu đôi lứa. Da diết nhưng vẫn hơi tuyệt vọng!
Chẳng biết cảm xúc của mình có quá đà không nhỉ?
Mới hôm qua còn tiếc rằng mùa thu này mình không còn hoa sữa, thì hôm nay đi trên con đường thân thuộc, giữa chộn rộn của cuộc sống tôi đã thấy mùi hương man mác bay qua. Chợt giật mình nhìn lên. Hoa sữa! Ôi, những bông hoa sữa đầu mùa to bằng nắm tay em bé, mà đúng là những em bé thật! Hương thơm theo làn gió quấn quanh người, cái mùi hương nồng nàn khó tả, thấm sâu vào trái tim mỗi người con Hà nội. Những chùm hoa nhỏ trắng xen kẽ giữa một bầu trời lá xanh làm mùa thu thêm quấn quýt... Giá mà mọi thứ biến hết đi, để tôi giữa những hàng hoa sữa. Giá mà tôi được đắm chìm trong sự nồng nàn đấy! Chỉ một lát thôi, thật đấy...
Dẫu sao, tôi đã thỏa nguyện ước được ngắm bầu trời với hương hoa sữa, và hương thơm ấy sẽ theo tôi đến phương trời xa. Nếu có thể, tôi với em sẽ làm bộ ảnh về hoa sữa nhé!
Quê ngoại là nơi tôi yêu như chính nơi chôn rau cắt rốn của mình. Tôi vẫn thường tự hào kể cho bạn bè nghe về quê ngoại, nơi có nhãn lồng nổi tiếng và khu chợ Phố Hiến vốn từng sầm uất trên thuyền dưới bến một thời, và câu thơ
tôi vẫn thuộc như lòng bàn tay...
Năm nay tôi đã muốn về quê từ rất lâu rồi, vào đúng mùa nhãn rộ ý, để một lần nữa cảm nhận sự thú vị của việc vào vườn trẩy nhãn. Chẳng phải vườn nhà tôi, nhưng vào đó, thử các loại nhãn và trẩy từng chùm nhãn chín vốn là cái thú của tôi. Ấy vậy mà năm nay không tìm được một khoảnh thời gian rỗi nào vào dịp đó, cộng với cả bão lũ liên miên, tôi đành lỗi hẹn với bản thân, với gia đình bạn bè và đồng nghiệp về những chùm nhãn ấy.
Mùng 2/9 năm nay mẹ rủ tôi về chơi, cũng là có vài việc cần làm. Tôi nhận lời ngay, vì chẳng còn dịp nào nữa tôi về được đây. Học được mấy chiêu chụp ảnh của cậu Đức, tôi nhất quyết không bỏ sót máy ảnh, dự định làm 1 series ảnh quê hương làm kỷ niệm bên mình. Hăm hở, hai mẹ con bước lên xe buýt xuống bến xe Lương Yên, với hy vọng tràn trề rằng sẽ có xe bus từ đây về thẳng dưới Xuôi (nơi ông bà ngoại tôi sinh sống và nay có nhà thờ chung). Nhưng hỡi ôi, trời đâu có chiều lòng người .... Nhớ ngày xưa bước vài bước ra đường là có xe khách về tận nơi. Bây giờ mẹ con tôi phải đi tận ... 3 chuyến bus, chuyến đầu tiên thì nói rồi, chuyến thứ hai về đến thị xã, và chuyến cuối cùng là từ thị xã về đến quê... Oái, mệt phờ! Mệt không chỉ vì phải đi 3 chặng mà còn mệt vì 2 mẹ con tôi phải ngồi vỉa hè chờ cái chuyến chết tiệt thứ 3 những hai tiếng rưỡi đồng hồ... Giữa trưa trời nắng chang chang, đường thị xã còn chưa mở xong nên xe cộ đi qua bụi mù mịt, mẹ thì đói còn tôi thì ... ho rũ rượi... Quy định là nửa tiếng có 1 xe, nhưng đúng là xe buýt của tỉnh nên kiểu cách làm ăn cũng rất "tỉnh", nghĩa là nếu ông không có lượng khách tiềm năng thì ông không chạy, còn chúng mày có ít thì ... ráng chịu vậy.... Mọi người hò nhau gọi điện đến đường dây nóng để ... phản ảnh, nhưng mà, tôi biết thừa, có mà kiện củ khoai.... Không cẩn thận nó đuổi xuống giữa đường, không chở nữa thì nguy....
Có đến 15 cái xe buýt chạy lên Hà nội, mới có 1 cái xe về Xuôi... Thiên hạ kéo ùn ùn trước cửa ô tô, làm mẹ tôi phải hét to: "Các cháu ơi, nhường bà già cái nàooooooo!!!".... Phù, cuối cùng thì cũng lên được xe 24 chỗ ngồi. Chật ních! Ngột ngạt! May mà vẫn chưa phải đứng 1 chân! Điều khiến tôi chú ý trên xe là hình ảnh 1 bà cụ dắt tay 1 anh thanh niên trèo lên xe. Khi phụ xe đi thu vé, bà già nói:
- Cháu ơi, để bà trả tiền cho!
- Vâng.
Rồi bà móc ở trong túi áo ra tờ 5.000 đồng. Anh thanh niên đưa cho anh phụ xe. Anh phụ xe mới nói:
- Hai người 6.000 cơ bà ơi!
Anh thanh niên gọi với vào:
- Bà ơi, bà có thêm 1.000 nữa không?
- Không.
Và bà ngồi im.
Quay lại người bán vé, anh thanh niên nói:
- Anh trả cho bà cụ 2.000 đi. Còn đây là tiền của tôi.
Và anh móc túi đưa cho người phụ xe tờ 20.000.
Tôi vẫn cứ thắc mắc trong đầu tại sao anh thanh niên kia lại xử sự như vậy, mặc dù có thể vẫn nghĩ ra câu trả lời... Buồn cười thật, không biết như thế có quá đáng hay không?
Hai mẹ con về đến nhà là 4h chiều. Đói lả! Mua một chục giò con, hai mẹ con rẽ vào hàng phở, vì chắc mẩm có về nhà cũng chả có gì ăn... Nhưng cái sự không hợp khẩu vị của món ăn quê ngoại làm tôi không thể nuôt nổi. Ăn qua loa cho ấm cái bụng, mẹ con tôi vào "trình diện". Bác gái vui, bọn trẻ con tíu tít chào mẹ (hix, nhưng chẳng chào tôi vì cũng chả mấy đứa biết tôi), hai mẹ con ngồi kể chuyện cho bác nghe. Dẫu có mệt, tôi vẫn không thể ngủ, mà chỉ muốn cầm máy ảnh thật nhanh... Cây đa, giếng nước, giàn mướp, con cún con, ... tất cả thân thuộc nhưng đều mới mẻ trước ống kính của tôi... Chụp được một lúc, không biết ngứa ngáy thế nào mà tôi lại táy máy reset format, làm mất hểt cả ảnh đã chụp khi trước. Đúng là không có cái dại nào giống cái dại nào!
Dầu sao, đến giờ phút này tôi cũng có 1 bộ ảnh khoảng trên 50 cái, nếu các bạn rảnh rỗi thì vào đây ngó nghía cái nhé:
Thôi, buồn ngủ rồi, mai viết tiếp vậy!